Dùng xong bữa trưa, Hoa bà bà dẫn nàng vào phòng chứa tạp vật: "Con lấy một cái rìu, vào rừng trúc nhỏ sau nhà chặt một cây trúc vừa tay, giữ lại một đoạn cao bằng con rồi mang về."
Tống Ngọc Thiện gật đầu, ghi nhớ yêu cầu của Hoa bà bà, cầm rìu rồi đi ra cửa sau.
Hoa bà bà đã trồng rất nhiều trúc ở hậu viện để dùng khi làm giấy tiền vàng mã. Tống Ngọc Thiện chưa đến một khắc đã tìm được cây trúc phù hợp rồi trở về.
"Ta chỉ biết một loại côn pháp, tên là Tật Phong. Côn pháp này lấy tốc độ làm chủ, chiêu thức càng nhanh thì uy lực càng lớn. Luyện đến đại viên mãn, côn sẽ hóa thành hư ảnh, mắt thường khó lòng bắt kịp dấu vết. Có côn tựa như không côn, nếu kết hợp thêm linh khí, uy lực thậm chí chẳng kém gì thuật pháp.
Loại côn pháp này, khi lực đạo còn yếu, có thể tạm dùng trúc côn nhẹ tay, luyện tập sẽ dễ dàng hơn nhiều. Chờ khi tu vi con tăng lên, khí lực mạnh hơn một chút, lúc đó có thể như ta, tùy theo thói quen và sở thích của bản thân mà đổi sang côn làm từ chất liệu khác."
Nói rồi, Hoa bà bà liền nhấc quải trượng bằng gỗ đào của mình, biểu diễn một lần côn pháp Tật Phong cho nàng xem.
Ngày thường, Hoa bà bà đi đường đều phải dùng gậy chống, chậm rãi, chẳng khác gì một bà lão bình thường. Vậy mà khi bà bà múa côn, mắt Tống Ngọc Thiện gần như không theo kịp tốc độ của bà. Quải trượng trong tay bà phút chốc liền hóa thành tàn ảnh, nàng trợn mắt nhìn, cũng chỉ có thể bắt được những vệt nâu mơ hồ.
Giờ nàng mới hiểu, thực lực mà trước kia nàng thấy được ở Hoa bà bà, bất quá chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.
Hoa bà bà biểu diễn xong chiêu thức, Tống Ngọc Thiện vỗ tay tán thưởng: "Quá lợi hại, quá nhanh!"
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT