Có được báu vật, nhưng lại không có chìa khóa để mở ra, Tống Ngọc Thiện ăn cơm cũng chẳng còn ngon miệng.

Nước tắm đã đun xong, nàng vừa ngâm mình trong thau gỗ vừa ngẫm nghĩ, rốt cuộc phải làm sao mới kiếm được công đức?

Phụ thân nàng chính là một đại thiện nhân được mọi người ca ngợi, nàng tự nhiên liền bắt đầu phân tích từ lời nói và việc làm hằng ngày của phụ thân mà suy ngẫm.

Nghĩ đến phụ thân, nàng chợt nhớ lại những lời người từng nói.

"Hữu tâm vi thiện, tuy thiện bất thưởng (Có lòng làm thiện, dù thiện cũng chẳng được thưởng)." Phụ thân cho rằng, nếu có tâm làm việc thiện, bất luận cầu mong danh tiếng hay điều gì khác, thì danh tiếng hoặc những thứ đạt được kia chính là hồi báo. Chỉ khi không cầu hồi báo, chỉ đơn giản vì bản tâm mà hành thiện, thật lòng thật dạ giúp đỡ người khác, hơn nữa phải có hiệu quả, đó mới là tích thiện chân chính. Tất thảy đều sẽ được trời cao ban thưởng, chính là phúc báo thiện báo.

Nghĩ lại việc nàng bố thí cho khất cái trước đây, nàng có cầu lợi gì khác không? Cũng không hẳn, nàng quả thật không mong họ báo đáp, nhưng việc làm đó có thực sự hiệu quả không?

Lòng tốt của nàng, có thể giúp được họ bao nhiêu, và có bao nhiêu thực sự đến được tay họ?

Chắc là chẳng đáng là bao. Khất cái có được hai ba xu tiền, may ra đổi lấy được chút thức ăn, lấp đầy bụng, nhưng không thể cải thiện cuộc sống được bao nhiêu. Thậm chí, nguồn thu nhập từ việc ăn xin này, còn có khả năng chẳng thực sự dùng vào bản thân họ.

Nghĩ đến đây, Tống Ngọc Thiện liền hiểu ra.

Cách làm việc thiện trước đây của nàng quá đỗi thô thiển, tâm thiện thì có, nhưng hành thiện chưa đủ sâu. Có thiện ý, nhưng chưa đúng cách, bởi vậy thiện báo ít ỏi. Nhiều lần bố thí như vậy, cũng chỉ được vỏn vẹn một điểm công đức nhỏ nhoi.

Sau này làm việc thiện, cũng cần phải suy nghĩ chu toàn hơn. Có thiện ý mà làm hỏng việc, hoặc thiện ý không rơi xuống đúng chỗ, đều chỉ là uổng phí thiện ý của nàng mà thôi.

Trong nhà giờ chỉ còn lại một mình nàng, một thân nữ nhi. Tiền bạc dù nhiều đến mấy, đối với nàng cũng chỉ là những con số vô nghĩa. Song, nàng có thể dùng chúng để làm một vài việc thiện, chỉ là cần phải trù tính kỹ lưỡng, rồi mới tiến hành.

Hiện tại điều quan trọng nhất vẫn là phải nhanh chóng nâng cao tu vi.

Làm việc thiện cũng cần phải có năng lực tự bảo vệ bản thân. Nếu không, một khi bất cẩn, liền có thể tự đưa mình vào hiểm cảnh. Tự bảo vệ bản thân là tiền đề, sau đó mới có cơ hội làm nhiều việc thiện hơn, thực hiện lý tưởng của mình, tránh bị người khác ức hiếp hay tổn hại.

Nghĩ đến đây, Tống Ngọc Thiện quyết định dùng một điểm công đức duy nhất này để hỗ trợ tu luyện, nâng cao hiệu quả tu luyện. Đây là điều cần thiết nhất hiện tại.

Về khả năng lĩnh ngộ, đối với giai đoạn hiện tại của nàng tác dụng chưa lớn, dùng vào lúc đột phá cảnh giới hoặc tu luyện thuật pháp mới sẽ thích hợp hơn.

Rửa sạch mồ hôi, thay một thân váy áo sạch sẽ, giờ Thìn vừa điểm, nàng liền mở cửa hiệu sách.

Trong lúc trông coi cửa tiệm, nàng đem những ghi chép hôm qua sắp xếp lại thành một tập, dành riêng cho mình một cuốn sổ ghi chép kiến thức tu hành cùng những điều lĩnh ngộ.

Đồ vật không nhiều, rất nhanh đã sắp xếp xong. Nhớ lại hôm qua lần đầu tiên nghe nói về "Thiên hạ phân Cửu Châu", nàng tìm bản đồ Thanh Châu cất giữ trong nhà.

Nhà nàng mở hiệu sách, từ nhỏ nàng cũng thích đọc sách. Nhưng trong sách nhiều nhất cũng chỉ nhắc đến Thanh Châu, mà nơi nàng quen thuộc nhất, lớn nhất, cũng chỉ là Châu Thành mà thôi.

Thanh Châu địa thế rộng lớn, sản vật phong phú. Bề ngang từ Đông sang Tây khá lớn, còn chiều từ Bắc xuống Nam thì tương đối hẹp.

Trên bản đồ Thanh Châu, huyện Phù Thủy như một hạt cát nhỏ, nằm ở góc Đông Bắc, còn toàn bộ Quận Lâm Giang thì tựa như một con trường xà.

Giữa các huyện, các thành trì đều cách nhau bởi những vùng hoang vu không người, đó là thiên hạ của dã thú và yêu vật. Càng xa nơi có người ở, càng nguy hiểm, nên việc đi lại giữa các vùng không nhiều.

Rất nhiều người ở huyện Phù Thủy cả đời chưa từng ra khỏi nơi mình sinh ra. Phàm những ai từng đặt chân tới quận thành, đều là những người có danh vọng ở địa phương.

Toàn huyện không một ai từng đến Châu Thành. Đa số mọi người thậm chí còn không biết nơi mình đang sống thuộc Thanh Châu, chỉ biết huyện Phù Thủy chịu sự cai quản của Lâm Giang Quận Vương.

Tuy nhiên, bây giờ nàng đã biết Thanh Châu do Châu chủ và các Quận vương chia nhau cai trị. Hơn nữa, Thanh Châu phía Đông giáp biển, phía Bắc có Duyện Châu, phía Tây có một Dự Châu, phía Nam còn có một Từ Châu. Nàng đã đánh dấu tất cả các vùng biên giới này trên bản đồ.

Ngoài ra, còn có năm châu khác không tiếp giáp với Thanh Châu, cụ thể nằm ở phương vị nào ngay cả Hoa bà bà cũng không biết.

Thế giới này, so với những gì nàng tưởng tượng còn rộng lớn hơn rất nhiều, chỉ là không biết Khúc Hạ nằm ở châu nào?

Một ngày nào đó, nàng sẽ đi khắp thiên hạ, tìm ra Khúc Hạ, tìm thấy phụ thân.

Theo thường lệ, đầu giờ Ngọ nàng đóng cửa tiệm, đi Phúc Mãn Trai lấy bữa trưa, rồi chạy về phía tây huyện.

Buổi sáng khi nàng băng qua huyện thành chạy về, thời gian còn rất sớm, không mấy ai nhìn thấy. Nhưng vào lúc giữa trưa này, việc nàng chạy trên đường lại rất thu hút sự chú ý.

"Từ khi Tống Tú tài đi rồi, Tống gia Ngọc Thiện càng ngày càng chẳng giống một nữ tử. Giữa ban ngày ban mặt, lại dám chạy băng băng trên phố. Như thế còn ra thể thống gì?"

"Nghe nói hiệu sách Tống gia bây giờ mỗi ngày cũng chỉ buôn bán nửa buổi. Nhi tử ta hôm qua buổi chiều đến, liền phải tay không trở về."

"Ai da, gia nghiệp Tống gia này e rằng sẽ bại trong tay nữ nhi này mất thôi. Chi bằng lúc trước chiêu lấy một chàng rể về để phụ giúp quán xuyến, há chẳng phải tốt hơn sao!"

"Kia… các người nhìn xem, nàng hình như đang chạy về hướng tây huyện? Lại còn ở cùng với vị kia, chẳng lẽ... Sao nàng ta lại quay đầu rồi? Có phải đã nghe thấy không?"

"Không thể nào, xa như vậy, nàng ta mà nghe thấy thì quỷ mới tin."

...

Tống Ngọc Thiện quay đầu lại, quả thật là vì nàng đã nghe thấy.

Nói thật, không chỉ bọn họ kinh ngạc, ngay cả bản thân nàng cũng lấy làm kinh ngạc! Dựa theo lý, nàng chạy nhanh như vậy, lại cách xa đến thế, những lời bàn tán sau lưng vốn dĩ không thể lọt vào tai nàng. Nhưng hôm nay, nàng lại nghe rõ mồn một, từng câu từng chữ, không sót nửa lời.

Thính lực của nàng dường như đã nhạy bén hơn không ít. Lại phát hiện thêm một chuyện mừng, tâm tình nàng trở nên rất tốt, cũng lười so đo với những kẻ buôn chuyện sau lưng này. Chỉ cần họ không múa may trước mặt, giẫm đạp lên thể diện nàng, nàng sẽ coi như không nghe thấy.

Chờ nàng tu luyện thành công, những kẻ đó không chừng lại từng người từng người đến cửa cầu nàng giúp đỡ.

Cũng giống như Hoa bà bà vậy, họ sợ bà ấy, nhưng một khi gặp việc khó, chẳng phải vẫn phải đến tận cửa nhờ vả sao?

Đổi lại là nàng, ắt phải ghi sổ từng người một, đến lúc đó thế nào cũng phải chém họ một khoản thật lớn mới hả dạ!

Phía tây huyện Phù Thủy, trong con phố chuyên về việc tang ma, tại một cửa tiệm quan tài.

"Sư phụ, ăn cơm thôi! Hôm nay có cua viên, con còn mua một quả hàn qua lớn!" Tống Ngọc Thiện gân cổ lên gọi.

Hàn qua chính là dưa hấu, thứ quả vô cùng quý hiếm, sản lượng thấp, vận chuyển lại khó khăn. Chỉ vào mùa hè mới có nhà nông mang vào thành bán, một quả đã tốn một lượng bạc, nhà bình thường đều không ăn nổi.

"Sao lại mồ hôi đầm đìa thế này?" Hoa bà bà hôm nay đang ngồi dưới bóng cây trong sân gấp nguyên bảo (vàng mã), thấy nàng thở hổn hển bước vào, người đẫm mồ hôi, liền vội hỏi.

Tống Ngọc Thiện đặt hộp đồ ăn lên bàn, múc một thùng nước giếng, làm ướt khăn tay lau mặt: "Con chạy vội đến ạ! Đêm qua tu luyện xong, con thấy cả người tràn đầy khí lực. Một hơi từ huyện Tây chạy đến huyện Đông cũng chỉ mất nửa khắc đồng hồ, nhẹ nhàng vô cùng. Đừng thấy con đổ nhiều mồ hôi, đó là do trời quá nóng thôi. Đến cả hàn qua cũng bị phơi nóng hổi rồi đây này."

Hoa bà bà nhìn nàng thở hồng hộc mà vẫn nói nhẹ nhàng, liền lắc đầu. Nha đầu này thật đúng là khẩu khí không nhỏ!

Tống Ngọc Thiện rửa mặt xong, lại múc một thùng nước, cho hàn qua vào ngâm trong thùng, rồi thả lại vào giếng: "Để trong giếng vài canh giờ, buổi chiều ăn vừa hay giải nhiệt."

"Được rồi, mau lại ăn cơm." Hoa bà bà nói.

Trước đây như thế nào không phát hiện tiểu đồ đệ lại nói nhiều như vậy nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play