Lâm Vũ Tinh không cho là lời mình nói ra là sai, dù sao họ cũng không phải nhà từ thiện, làm gì muốn đem hấp huyết trùng dẫn vào trong nhà, đây chẳng phải là tiếp tục để họ hút máu sao? Huống hồ nhà họ lại nghèo như vậy, công lao của thím dâu này cũng không nhỏ đâu.
Lão phu lang liếc xéo Lâm Vũ Tinh, trực tiếp tìm chỗ ngồi bên cạnh các ca nhi mà ngồi xuống. Còn Lâm gia a thẩm và Lan ca nhi thấy thế, liền ngồi hai bên cạnh lão ma ma.
"Vũ ca nhi, họ là thím dâu và anh cả nhà con, nhà các con đều bán một con lợn rừng, nếu đã mời ăn cơm, họ cũng nên cùng đi chứ. Đừng làm người ta cảm giác nhà các con hẹp hòi, ngay cả một bữa cơm cũng không cho người thân ăn." Lão phu lang nói nghe rất hay như thể ông ta mang phu lang và Lan ca nhi đến hoàn toàn là vì thanh danh của họ mà suy nghĩ.
Lời của hắn ta cũng như là trả đũa, ngược lại khiến cả gia đình Lâm Vũ Tinh trở nên sai trái.
Vốn dĩ họ mời người sẽ không nhiều, bởi vì cân nhắc đến việc lão phu lang này và hán tử muốn uống rượu, cho nên mới tách ra hai bàn. Coi như thêm Lâm gia a thẩm và Lan ca nhi vào bàn này, cũng không hiện ra chật chội, ngược lại thêm vào không ít.
"Bà nội, ý của bà là, chúng cháu không cho thím dâu và họ ăn là lỗi của cha cháu sao?" Lâm Vũ Tinh cũng không phải ngu ngốc, tự nhiên biết họ có ý gì.
Cậu nhưng nhớ rõ, dĩ vãng mỗi khi nhà họ có chuyện tốt gì, gia đình chú út họ bất luận có được mời hay không đều chuyện đương nhiên đến ăn, hơn nữa mỗi lần cũng là muốn đến đúng lúc ăn cơm, còn việc giúp đỡ gì đó, đừng hòng mơ tới.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play