“Lâm Vũ Tinh! Thức thời thì mau giao ngọc bội ra đây! Đừng có ở đây giả vờ nhu nhược nữa! Ta không phải hạng hán tử biết thương hương tiếc ngọc đâu!”
Một vị phu lang hai tay chống nạnh, miệng mắng ầm lên, hùng hổ chĩa thẳng vào thiếu niên áo lục đang đứng lặng trong sân.
Thiếu niên cụp mắt, lông mi khẽ run, mảnh mai như sắp bị gió thổi bay. Nhưng khi nghe đến câu kia, cả người khẽ chấn động, đôi mắt lạnh băng chợt mở ra, bắn thẳng ánh nhìn sắc như dao về phía kẻ mắng chửi. Tên kia bị khí thế ép cho lùi về sau mấy bước, sắc mặt tái mét.
“Ngươi...! Ngươi dữ cái gì chứ!” Kẻ đó ấp úng, rồi nhanh chóng gào lên để vớt vát: “Lý a ma chỉ vì giao tình giữa hai nhà mới đòi lại ngọc bội! Ngươi còn không biết xấu hổ mà giấu giếm!”
“Được thôi.” Thiếu niên chậm rãi cong khóe môi, nụ cười chẳng chút độ ấm, chỉ toàn khinh bỉ. “Ngọc bội của ngươi, sáng mai tới lấy. Cam đoan ‘vật quy nguyên chủ’, không thiếu một sợi tua rua.”
Lúc này, người đứng đây không còn là thiếu niên bị ruồng bỏ kia nữa, mà là Lâm Vũ Tinh, linh hồn từng cùng tang thi vương đồng quy vu tận nơi mạt thế, nay cưỡi gió mà đến thế giới này. Hắn chưa tính sổ thôi, đừng ai tưởng dễ bắt nạt.
Nói xong, thiếu niên xoay người, bóng dáng khập khiễng nhưng không hề yếu đuối, trái lại như trúc xanh ngạo nghễ trong gió. Mà những kẻ định tới bắt nạt thì giống như ăn gậy rồi, tiu nghỉu rút lui trong uất nghẹn.
Lâm Vũ Tinh xoa huyệt Thái Dương, vừa tiếp nhận ký ức nguyên chủ, mọi thứ vẫn còn lộn xộn, nhưng có vài việc — phải lập tức xử lý.
Bọn họ muốn hố hắn? Được thôi, hắn cũng có một “đại lễ” đang chờ họ nhận lấy.
---
Đêm quê yên tĩnh đến dị thường, ngoài tiếng ếch kêu văng vẳng, khắp nơi là một mảnh hòa bình giả tạo.
“Thịch... thịch... thịch...”
Tiếng đập cửa vang lên, nghe như sợ bị phát hiện.
Khóe miệng Lâm Vũ Tinh nhếch lên: Rốt cuộc cũng tới.
Hắn khẽ ra hiệu cho em trai, Lâm Vũ Thần lặng lẽ nhấc cây gậy gỗ từ góc tường, nín thở rón rén áp sát sau cửa.
Người bên ngoài đợi đến sốt ruột, mất kiên nhẫn tự mở cửa. Mới đẩy được một khe nhỏ thì…
“Bốp!”
“A—u…!”
Một tiếng rên đau bị nén lại trong cổ họng, rõ ràng là có tật giật mình. Nhưng Lâm Vũ Thần chẳng để tâm, gậy gỗ vung lên không do dự, đánh cho người kia loạng choạng.
“Vũ Tinh, đừng đánh! Là ta... là ta mà!”
Giọng nam nhân vang lên khẩn thiết, nhưng chưa dứt câu, thiếu niên càng đánh hăng.
“Đánh chính là ngươi đó, đồ cặn bã!” – Lâm Vũ Tinh nghiến răng:
“Quan tâm thanh danh ta thì đừng có mò tới đây nửa đêm ba canh! Quan tâm ta thì đừng để a ma ngươi đến chửi đổng giữa sân! Giả bộ đạo đức, ngươi tưởng ai cũng ngu ngốc sao?!”
“Vũ Tinh, đừng làm loạn!”
Dù sao cũng là nam nhân, sức mạnh vượt trội nhanh chóng chế trụ được Lâm Vũ Thần, khiến cậu giãy giụa trong vô vọng.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Lâm Vũ Tinh lạnh hẳn, ánh nhìn sắc bén như dao:
“Lý Tường Vũ, đừng tưởng bổn thiếu gia không nhìn thấu cái mưu hèn của ngươi! Buông em ta ra, bằng không… muốn mất mặt hay mất răng?”
Lý Tường Vũ sững người. Trong trí nhớ, Lâm Vũ Tinh luôn mềm mỏng, ngoan hiền, nói năng nhã nhặn. Sao giờ... như biến thành ác phu?
“Ta đã nói, sẽ cưới ngươi làm nhị phòng!” – Hắn hạ giọng, ra vẻ dỗ dành.
“Đừng làm ầm ĩ nữa…”
Lâm Vũ Tinh cười khẩy. Lùi một bước, Vũ Thần sẽ bị kéo xuống bùn.
Hắn lập tức gào to:
“A MA! A PHỤ! MAU RA ĐÂY! BẮT SẮC LANG!!!”
Tiếng hét xuyên đêm vang vọng khắp thôn.
Lý Tường Vũ hoảng hốt, vội buông tay, quay đầu chạy trối chết. Nhưng đám người sớm phục sẵn ngoài ngõ đã xông ra, trói chặt hắn như heo quay lễ Tết, lôi về trước mặt thiếu niên.
“Đồ không biết xấu hổ! Đánh chết hắn đi rồi tính!” – Lâm Vũ Thần vừa xoa tay vừa tức.
Còn chưa kịp hỏi tội, ngoài sân lại vang lên tiếng gào đầy uy phong:
“Lâm Vũ Tinh! Mau trả ngọc bội! Nếu không... đừng trách ta không khách sáo!” Lý Tố ngủ không được, đêm khuya liền xuất phát tới đòi ngọc bội.
Lâm Vũ Tinh quả thực muốn ôm bụng cười to, tới sớm không bằng tới đúng lúc, nhi tử chân trước vừa đi, mẹ nó sau lưng liền theo tới,
"A phụ, mời người ra đây." Lâm Vũ Tinh muốn làm sáng tỏ hết thảy, tốt nhất là thỉnh trưởng thôn bọn họ ra mặt.