"Cười cái gì mà cười, ai cười nữa cút cho ta!" Thiếu niên kia hung ác quát, trong phút chốc trong cửa hàng trở nên yên lặng như tờ.
"À, hóa ra không phải con ruồi, là con chuột buồn nôn, ai thấy cũng ghét đây." Dường như cảm thấy vẫn chưa đủ kích thích, Lâm Vũ Tinh tiếp tục thêm dầu vào lửa.
Chưởng quỹ và mấy người hạ nhân muốn cười nhưng không dám cười, cố nín một vẻ mặt gần như biến dạng. Cũng không phải lời của tiểu ca nhi buồn cười đến vậy, mà là cậu ta đã nói trúng tình hình của vị tiểu thiếu gia trước mặt, cho nên hắn ta mới vẫn còn bị lưu lại trên trấn.
Thiếu niên sắc mặt khó coi nói, "Lâm Vũ Tinh, mày đúng là rất có khả năng, không trách có thể quyến rũ được đại ca nhà tao!"
"Cũng may là chị dâu nhà tao nhân từ, chỉ tùy tiện vặn gãy chân mày. Nếu là tao thì đã sớm xử lý mày rồi." Lúc này trong giọng nói của hắn có vẻ chán ghét nồng đậm, một tên hạ nhân bán thân, cần phải được đối xử lễ độ như thế sao?
Cho dù hắn cứu đại ca nhà mình thì có sao, cho chút tiền là xong rồi, lại còn định xin thiếp, may mà chị dâu phản ứng nhanh, lập tức nói dối là Vũ ca nhi đã có vị hôn phu rồi, sắp lấy chồng, nếu không thì chuyện làm sao mà kết thúc được.
Hắn sở dĩ biết chuyện này hoàn toàn là do nghe lén. Bất quá đại ca nhà hắn sau khi nghe xong cũng không hỏi gì, cho nên sự việc cứ thế kết thúc. Không ngờ mấy tháng sau dĩ nhiên lại nhìn thấy Lâm Vũ Tinh trong hiệu thuốc của mình, ngược lại khiến hắn cảm thấy buồn nôn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play