Lâm Vũ Tinh ngẫm nghĩ cũng đúng, những món cậu biết hầu hết đều là món ăn thường ngày, bếp trưởng nào giỏi một chút thì ăn một lần là có thể làm được. Vì thế cậu gật đầu, "Được, cháu sẽ làm mẫu cho ngài năm món ăn thường ngày từ lòng lợn."
Nói cách khác, cậu lại có thêm một khoản thu nhập mười lạng bạc. Đây đối với một gia đình bình thường mà nói, coi như là một tài sản khổng lồ, dù sao ở nông thôn xây dựng một căn nhà bình thường cũng chỉ cần hơn mười lạng mà thôi.
Chưởng quỹ nghe Vũ ca nhi nói xong trong lòng có chút giật mình. Dù sao lòng lợn vẫn là thứ không ai muốn, đừng nói chi là ăn, mà cái ca nhi trước mắt này dĩ nhiên có thể làm ra nhiều món ăn như vậy. Đây chính là tài nguyên, khiến ông ta có ấn tượng tốt hơn với ca nhi này.
Vì vậy Lâm Vũ Tinh liền làm mẫu cho chưởng quỹ cách làm món ăn từ phổi heo. Chờ cậu cầm thịt heo rừng và lòng lợn đi thì cũng gần trưa, vì thế cậu tăng nhanh bước chân đeo ba lô nhanh chóng đi đến phòng dược.
Phòng dược "Nghênh Khách" được coi là hiệu thuốc có tiếng trên trấn, chưởng quỹ có vẻ hơi phờ phạc, chắc là mở cửa hàng không được bao lâu rồi.
Chưởng quỹ nhìn thấy Lâm Vũ Tinh bước vào liền không thèm nhấc mắt. Dưới cái nhìn của ông ta, cái tiểu ca nhi đến từ nông thôn này đơn giản là muốn bán một số dược thảo bình thường, thậm chí có thể nói là loại có thể tìm thấy tùy ý dưới chân núi. Trong cửa hàng của ông ta còn nhiều lắm, căn bản sẽ không thiếu những thứ đó, cho nên không có nhiều hứng thú.
"Chưởng quỹ, ngài ở đây có mua dược tài không ạ?" Lâm Vũ Tinh lễ phép dò hỏi. Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, thái độ tốt là bước đầu tiên để thành công.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play