Giả như không phải vì hoàn cảnh sống bức bách, ai cũng không muốn để con cái mình đi hầu hạ người khác. Đương nhiên, cũng có một số người chuyên sống bằng nghề bán con cái.
Năm đó Lâm Đại bị bệnh, trong nhà nghèo đói cùng cực, nên Lâm Vũ Tinh tự nguyện bán mình vào nhà giàu trên trấn làm hạ nhân. Vốn định chờ tích đủ tiền để chuộc thân, không ngờ chủ nhân nhà lại muốn chuyển đi kinh thành. Mà cậu vừa cứu thiếu gia, tự nhiên được trả tự do. Mặc dù trong đó ít nhiều có chút khúc mắc, nhưng không cản trở "ý tốt" của họ. Dù sao trong xã hội cổ đại, muốn một người chết đi trong im lặng là chuyện rất đơn giản.
Lan ca nhi bị nói đến mức sắc mặt tái mét, nhưng cậu ta vẫn cãi lại, "Đây chẳng phải là ở hiền gặp lành sao? Vũ ca nhi bây giờ không phải đã được thả về rồi sao?"
"Vũ ca nhi mày dù sao cũng có một tay nghề, cho dù bị từ hôn, cũng có hán tử chịu cưới mày. Còn tao đây..." Lâm Lan tỏ vẻ ấm ức, "Vốn dĩ một mối hôn sự tốt đẹp cứ thế mà tan vỡ, thậm chí tuổi tác cũng dần lớn."
Thông thường ca nhi mười lăm tuổi sẽ lấy chồng, còn Vũ ca nhi chỉ mới mười bốn tuổi. Riêng Lan ca nhi, năm nay vừa tròn mười lăm tuổi, huống hồ bây giờ thanh danh cậu ta như vậy, e rằng rất khó gả vào nhà tốt. Đồng thời, cậu ta cũng châm chọc Lâm Vũ Tinh rằng tay nghề hầu hạ người rất giỏi.
"Hoá ra đại ca hận gả sao? Chẳng lẽ thật sự như mọi người vẫn nói, cái loại ca nhi tuổi càng lớn thì càng không giữ được, không thì sẽ thành kẻ thù?" Lâm Vũ Tinh tự nhiên không sợ những lời đồn thổi của người khác, dù sao nhà cậu không có tiểu tử, còn Lan ca nhi thì khác rồi, dù sao trên cậu ta còn có đại ca.
Kỳ thực trong lòng cậu ít nhiều cũng có chút kỳ lạ, tại sao cậu lại nhỏ tuổi hơn con cái nhà chú út? Rõ ràng cha mẹ cậu kết hôn trước, e rằng trong chuyện này còn có điều gì mà cậu không biết.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT