Mẹ Vân và chị gái cô vừa khóc vừa kéo cô vào phòng khách.

Phải mất một lúc lâu, Vân Thư Đại mới nhận ra đây là gia đình của nữ phụ.

Ba mẹ, chị gái, anh rể và cả đứa cháu trai ba tuổi đều kéo nhau đến cả.

Hôm qua đúng là có nhiều cuộc gọi thật, nào là của công ty, nào là của đám đồng nghiệp quen biết nhưng lại rắp tâm hả hê đạp thêm cú nữa.

Lúc đó cô vừa mới xuyên tới, đầu óc rối như tơ vò, trực tiếp tắt nguồn điện thoại, mãi đến hôm nay mới mở lại.

Cô như con rối bị người ta giật dây, để mặc mẹ Vân đau lòng kiểm tra vết thương trên trán cô: “Đám người này quá đáng thật đấy, rõ ràng là lấy đá ném vào còn gì nữa.”

Không sai, trong sách viết rõ, Vân Thư Đại từ phim trường trở về bị fan của Giang Dực chặn ở sân bay phản đối, người thì ném trứng, kẻ thì hắt trà sữa, cái đầu cũng là lúc đó mà bị thương.

Cô không dám vào bệnh viện, chỉ đành để trợ lý băng tạm lại cho qua chuyện.

Chị gái Thư Nhiễm đứng bên nhìn cô em gái như thế, đau lòng nói: “Sáng nay bọn chị gọi cho quản lý của em rồi, chuyện tiền vi phạm hợp đồng bọn chị cũng biết rồi, Thư Thư, em đừng vì chút trắc trở này mà làm chuyện dại dột đấy nhé.”

Ba Vân đứng bên cạnh móc ra một cái thẻ ngân hàng từ túi áo: “Con à, chuyện tiền bạc con đừng lo. Mấy năm nay ba có sưu tầm vài món đồ, sáng nay bán đi hai món, chị và anh rể con cũng góp thêm hai triệu, gom đủ cho con rồi.”

Lời này làm Vân Thư Đại thật sự sững người. Cô chưa từng nhận được sự đối đãi thế này từ ba mẹ ở thế giới thật.

Không biết là do cảm xúc của nữ phụ còn sót lại đang dâng trào hay là chính bản thân cô thật sự xúc động.

Nếu bên mình có một gia đình thế này, cô thật sự không muốn quay về nữa.

“Ba mẹ, con vừa đăng bán căn hộ này rồi, trong tay con còn có năm trăm nghìn, sao có thể dùng tiền của mọi người được. Hơn nữa anh rể còn đang đầu tư vào quán rượu, căn nhà cũng cầm cố rồi. Nếu con lấy số tiền này, anh rể biết xoay sở thế nào?”

Hà Liêm Chi cười nói: “Yên tâm đi, anh rể em xoay được.”

Ba Vân cũng nói: “Nhà này mới mua chưa bao lâu, giờ có bán cũng chẳng được bao nhiêu, thôi khỏi. Chuyện tiền nong con đừng lo, để ba đem bức tranh thư pháp Sơn Điểu treo ở nhà ra bán, rồi đưa tiền cho anh rể con xoay vòng là được.”

Nghe đến đó, Hà Liêm Chi liền ngăn lại: “Ba à, bức tranh đó là hàng sưu tầm quý giá, bên con không gấp như vậy đâu, ba đừng bán.”

Với một Vân Thư Đại từng cực kỳ khao khát tình thân ở thế giới cũ, lúc này có được một gia đình sẵn sàng vì mình chắn gió cản mưa là một chuyện vừa may mắn, vừa ấm áp đến nhường nào.

Sự đè nén trong lòng bao ngày đến lúc này như vỡ òa, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.

Chị Vân thấy dáng vẻ yếu đuối của em gái, đứng bên cạnh chống nạnh nghiến răng nghiến lợi: “Khóc cái gì mà khóc? Có gì mà nghĩ quẩn? Cho dù cả mạng xã hội không ai thích em, em vẫn còn có gia đình cơ mà. Hơn nữa, thích hay không thích là chuyện của họ, em đâu phải tờ tiền nhân dân tệ. Mình cứ sống tốt đời mình, không thẹn với lòng là được rồi, quan tâm bọn họ làm gì. Còn cái tên Giang Dực đó nữa, rõ ràng là đang xào CP với cô diễn viên kia sau phim, chẳng phải anh ta nên ra mặt nói rõ một câu sao?”

Mẹ Vân ở bên tiếp lời: “Bọn mẹ hôm qua mới biết, cái thằng Giang Dực ấy không muốn kết hôn với Thư Thư. Ba mẹ thấy vậy liền chủ động nói đến chuyện hủy hôn, mà nhà họ Giang còn không chịu. Nhưng bọn mẹ không nhượng bộ đâu, ai dám đùa cợt tình cảm con gái mẹ là không xong với mẹ đâu đấy. Lúc đầu mẹ đã không muốn để lão Lương dẫn con vào giới giải trí rồi. Giờ con trách ba mẹ tự ý quyết định à?”

Vân Thư Đại vừa lau nước mắt vừa cười nói: “Cũng có chút, dù sao con xinh đẹp thế này, vậy mà người ta lại không thèm để mắt, trong lòng cũng hơi hụt hẫng chứ bộ.”

Thấy con gái còn có thể đùa giỡn như thế, mẹ Vân âm thầm thở phào. Buồn cũng được, miễn đừng nghĩ quẩn là được rồi. “Nỗi đau nào rồi cũng qua, nhưng tuyệt đối đừng bao giờ bước lên con đường cụt nghe chưa? Hôm qua con không nghe điện thoại cả ngày, làm ba mẹ sợ gần chết. Cũng tại ba mẹ, hai nhà thân nhau là vậy nhưng lâu rồi không liên lạc, con cái lớn rồi, ba mẹ lại không hiểu rõ nên mới hồ đồ đính hôn cho con như vậy.”

Chị gái hừ một tiếng: “Giang Dực là kiểu đàn ông tệ bạc điển hình đấy. Không yêu thì nói sớm, đằng này cứ lằng nhằng treo con bé nhà mình, rõ ràng đã đính hôn rồi mà còn mập mờ với người khác. May mà chưa cưới về.”

Ba Vân xoa đầu con gái: “Con gái ngốc, chuyện gì cũng có ba mẹ mà.”

Anh rể Hà Liêm Chi dắt tay con trai nói tiếp: “Đúng rồi, chỉ là một người đàn ông thôi mà, trên đời còn nhiều người tốt như anh rể, rồi từ từ cũng gặp được.”

“Dì ơi, dì đừng khóc nữa, cũng đừng chết nha, dì mà chết rồi thì không ai mua quà cho con nữa.” Cháu trai ba tuổi còn ngây ngô, chưa hiểu thế nào là chết hay không, chạy tới ôm Vân Thư Đại làm nũng nói.

Anh rể hài hước và cháu ngoại ngây thơ khiến bầu không khí ngột ngạt ban nãy lập tức tan biến, cả phòng bật cười.

Vân Thư Đại cũng không nhịn được mà cong môi cười. Cái cảm giác được gia đình bảo bọc như thế này, thật sự quá đỗi dịu dàng, quá đỗi an tâm, như có một đám bông gòn mềm mại chèn đầy trong tim.

Mẹ Vân dịu dàng nói: “Gần đây đừng nghĩ nhiều nữa, theo chị con và anh rể ra ngoài thư giãn đi. Với lại gọi ngay cho bên trung gian nhà đất, nhà này không bán nữa đâu.”

Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng Vân Thư Đại vẫn thấy áy náy khi phải dùng tiền của ba mẹ và chị gái, nên chủ động đưa ra năm trăm nghìn trong tài khoản của mình.

Giờ chưa cần dùng tới, cô vẫn phải đợi tin từ chị Lý đã.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play