Khả năng thích nghi của Hòa Uyển xưa nay vốn rất tốt, hai ngày nay cũng đã tiêu hóa xong cú sốc, rất nhanh chấp nhận hiện thực.
Đã xuyên tới đây rồi, vậy thì phải nhanh chóng giải quyết tình cảnh khó khăn trước mắt.
Trong sách có nói, ba mẹ cô ấy để lại cho cô ấy một căn nhà hai mặt tiền, vị trí đắc địa khỏi phải bàn.
Cái cô “bạn thân” tên Trương Xảo Xảo ở Kinh thị rất có khả năng sẽ chiếm lấy căn nhà đó.
Cô ấy phải nhanh nghĩ cách đến huyện gọi điện thoại cho một người đồng đội cũ của ba. Trước đây, tiền trợ cấp của cô ấy chính là nhờ chú Cố đó giúp làm thủ tục.
Lúc chia tay, chú ấy còn đặc biệt để lại số điện thoại, dặn dò nếu sau này có khó khăn gì thì cứ tìm chú ấy.
Mười bốn tuổi đã mồ côi ba mẹ, ba mẹ cô ấy đều là liệt sĩ, cô ấy còn có một đại viện ở Kinh thị.
Lẽ ra sau khi tốt nghiệp cấp ba, cấp trên sẽ sắp xếp cho cô ấy một công việc.
Vậy mà bây giờ thì sao? Vì muốn chiếm nhà, Trương Xảo Xảo đã dụ dỗ nguyên chủ mới tốt nghiệp cấp hai đăng ký xuống vùng nông thôn.
Cuối cùng, căn nhà bị cả nhà “bạn thân” chiếm mất, tiền mang theo bị trộm sạch ngay trên chuyến tàu xuống nông thôn. Đến điểm thanh niên trí thức, nguyên chủ là một bé gái đáng thương tội nghiệp, nhưng chỉ vì được nam chính giúp mấy lần, liền mê trai tới mức đầu óc úng nước, suốt ngày như con ngốc chạy theo anh ta.
Tiếc là trong mắt nam chính chỉ có nữ chính. Trong truyện, Hòa Uyển chính là vai phụ làm nền của nam nữ chính, như một vai hề lố bịch, cứ lượn lờ xung quanh họ, dùng sự bất hạnh và xui xẻo của mình để làm nền cho tình yêu đẹp đẽ của người ta.
Chậc chậc, Trần Thanh đúng là đáng ghét.
Cô ấy mới rời đi có mấy ngày, nhà họ Trương chắc còn chưa dám ngang nhiên dọn vào ở. Trong sách nói rõ là sau này nhà Trương Xảo Xảo mới dọn vào.
Tức là bây giờ vẫn chưa kịp chiếm, cô ấy nhớ ba của Trương Xảo Xảo là người rất sĩ diện.
Ừm, chuyện này phải làm gấp thôi. Hòa Uyển quay đầu nhìn cánh cửa mù sương bên kệ hàng, thẩm nhủ: Không cần vội, lúc về sẽ nghiên cứu sau. Nói rồi cô ấy xách chai nước rời khỏi không gian.
Mà ở một không gian khác, Vân Thư Đại đứng ngây ra một lúc, cũng đang từ từ tiêu hóa chuyện kỳ quái trước mắt. Nếu là trước đây thì chắc chắn cô đã bị dọa chết khiếp rồi, nhưng bây giờ, đến cả chuyện xuyên sách còn đã trải qua, thì có gì mà không thể chấp nhận nữa?
Cô đóng rồi mở cửa tủ lạnh, lại bỏ hộp mì tôm đang cầm trong tay vào trong, nửa ngày chẳng thấy gì xảy ra.
“Vừa rồi là chuyện gì vậy? Lẽ nào cần điều kiện gì đó, hoặc phải đúng thời điểm? Bây giờ mở cửa thì chẳng khác gì tủ lạnh bình thường cả...”
Còn chưa nói hết câu, hai tay cô vừa mở cửa tủ lạnh ra thì cảnh tượng trước mắt hoàn toàn khác: Không gian sáng trưng ban nãy giờ đã phủ một lớp sương mờ mịt, vách ngăn giữa hai cánh cửa cũng biến mất, cứ như cánh cửa thần kỳ của Doraemon. Vân Thư Đại nhìn lớp sương dày đặc kia, đưa tay quơ quơ vài cái, không có phản ứng. Cô thử đưa cả cánh tay vào, trống trơn, chẳng sờ thấy vách sau của tủ lạnh.
Cô vừa định bước hẳn vào bên trong xem sao thì chuông cửa lại vang lên. Tim Vân Thư Đại đập thình thịch, vội vàng đóng cửa tủ lạnh lại. Trước khi ra mở cửa, cô còn cẩn thận mở ra xem thử lần nữa, thấy tủ lạnh đã trở về trạng thái bình thường, mới mang theo nghi ngờ đi mở cửa.
“Thư Thư, mẹ gọi cho con cả ngày hôm qua mà không liên lạc được, con muốn hù chết mẹ à!” Cửa vừa mở, Vân Thư Đại đã bị ôm chặt vào một cái ôm ấm áp.
Phía sau là một người phụ nữ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, khuôn mặt có vài nét giống với nữ phụ, mắt đỏ hoe trách móc: “Em bị ngốc rồi à? Vì một người đàn ông mà ngay cả điện thoại cũng không nghe, ở nhà sống chết mặc kệ, bộ định bỏ rơi bọn chị luôn hả?”
“Giang Dực thì có gì hay ho, sau này mình sẽ gặp được người tốt hơn nó, con gái của mẹ à...”
Phía sau vang lên một giọng đàn ông trung niên ôn hòa mà nghẹn ngào: “Ba cứ tưởng con làm chuyện dại dột gì rồi.”
Nói xong, ông dắt theo con rể và cháu ngoại cùng vào phòng khách.