Trong lúc Vân Thư Đại đang cùng chị gái thu dọn hành lý thì Hòa Uyển bên này đang "lặng thầm không nói nên lời” trải nghiệm con đường đất gập ghềnh của những năm 70.

Trước đây Hòa Uyển thường nghe bà ngoại kể về những chuyện thời đó, cô ấy cũng chẳng mấy để tâm, giờ thì cuối cùng cũng được trải nghiệm thực tế. Con đường lồi lõm đầy ụ đất, đôi giày vải cô ấy đi gần như đã rách toạc ra.

Phải nói, cái hay duy nhất của thôn Lý Trang chính là nối liền với núi lớn, vật tư dồi dào, mà khoảng cách đến huyện lỵ hay công xã đều như nhau, chỉ là hai hướng ngược nhau thôi.

Giờ này trong ngày đừng mơ đến chuyện có xe bò trong thôn, chỉ có thể đi bộ. Dựa theo con đường đã đi mấy hôm trước, ước chừng mất tầm hai tiếng.

Lúc ra khỏi nhà, Hòa Uyển lục lọi trong rương của mình chỉ còn vỏn vẹn năm đồng, là toàn bộ tài sản cô ấy đang có.

À đúng rồi, trên tay cô ấy còn có chiếc đồng hồ mà mẹ nguyên chủ để lại, là hàng Rolex đấy nhé! Chậc, chậc, ở hậu thế thì giá trị sưu tầm của cái này cao lắm, cô ấy thật sự không nỡ dùng nó đổi tiền.

Nhớ đến Hòa Uyển kiếp trước là một nhân vật có tiếng trong giới giải trí, danh hiệu người quản lý vàng đâu phải tự dưng mà có.

Một người phụ nữ theo kiểu sự nghiệp như cô ấy, sao có thể vì chút thất bại này mà gục ngã.

Chỉ là,ư khi rời nhà vẫn còn đầy khí thế, mà sau khi đi bộ hơn một tiếng, cả người cô ấy ướt đẫm mồ hôi, gần như sụp đổ.

Tóm lại, khi gần đến mười hai giờ, cô ấy cũng tới được bưu cục huyện.

Lúc này bưu cục đã nghỉ trưa, một giờ rưỡi chiều mới làm lại.

Nghe nói truyện niên đại kiểu này, mấy địa điểm nhất định phải đến là quán ăn quốc doanh với trạm thu mua phế liệu, vậy thì đi thử xem sao.

Đúng lúc này cũng là giờ ăn trưa.

Đến quán ăn quốc doanh, nhìn lên bảng đen ghi thực đơn trưa hôm đó:

Bánh mè: 3 xu/chiếc; Món chay: 2 xu/phần; Thịt kho tàu: 1 đồng/phần; Mì nước: 8 xu/bát 2 lạng mì; Cơm trắng: 2 xu/bát

Liếc nhìn bàn bên cạnh đã gọi một phần thịt kho, Hòa Uyển nuốt nước miếng, khó khăn lắm mới dời được ánh mắt đi, nói với nhân viên: “Đồng chí, cho tôi một chiếc bánh mè.”

“Một lượng tem lương thực.”

“À... tôi không có tem lương thực.”

“Không có tem còn đến ăn cái gì, đi đi đi!”

“Đồng chí, có món nào không cần tem không?”

“Có, món chay, hai xu một phần, không cần tem.”

Thôi được, xem như chưa nói gì. Hòa Uyển chịu đựng ánh mắt khinh khỉnh của nhân viên rồi rời khỏi quán ăn. Aiz... thời buổi này có tiền mà không có tem cũng chẳng tiêu được.

Tức tối đến mức chửi rủa tên trộm đã móc túi mình đủ ba đời tổ tông, tốt nhất là đừng để cô ấy gặp lại!

Nguyên chủ cũng thật ngốc, bao nhiêu thứ quý giá lại nhét hết vào cặp đeo trước ngực. Ở thời này, kẻ trộm thì nhiều mà người thì đông, có đề phòng cũng không kịp.

Lúc phát hiện ra, cái cặp đã bị rạch một lỗ to tướng, may mà giấy tờ đi vùng nông thôn và chút tiền lẻ vẫn còn nguyên.

Không mua được cơm trưa, cô ấy đành nhịn đói. Tuy đã uống một hộp sữa trong không gian, nhưng không chịu nổi vì đã đi bộ suốt hai tiếng. Cố lết đến trạm thu mua phế liệu, nhưng thay vì ông chú quản lý, lại thấy một bà cô trông khá dữ dằn.

Vừa nghe cô ấy nói muốn vào tìm ít báo cũ, bà ấy liếc xéo cô ấy một cái lạnh tanh: “Lấy đâu ra báo? Có thì cũng bị người ta mua về lau mông hết rồi.”

A, cách nói chuyện của bà cô này đúng là... quá trực tiếp!

“Thế cháu có thể vào xem thử được không? Nhỡ đâu còn sót lại cái gì?”

“Vào đi.”

“Vâng ạ, cảm ơn bác!”

Trạm phế liệu khá rộng, lại còn là ngoài trời.

Có mấy cái lán tạm, bên trong toàn là đồ gỗ cũ kỹ.

Hòa Uyển tìm quanh khu đó một hồi, toàn là đồ gãy chân gãy tay.

Chỉ phát hiện được hai chiếc ghế đẩu coi như còn lành, cô ấy liền nhanh tay thu vào không gian.

Còn có một chồng sách cũ, không rõ là sách gì, cô ấy cũng thu hết vào không gian luôn, không dùng thì cũng làm giấy vệ sinh được.

Trước khi ra ngoài, chân cô ấy đá phải thứ gì đó cứng cứng, cúi đầu nhìn thì thấy giống như một mảnh kim loại, lại có vẻ không phải, bên trên còn dính đầy bùn đất, nhưng lại có vết rỉ màu xanh lam, cô ấy nhớ không nhầm thì đồ đồng bị oxy hóa mới có màu này.

Cúi xuống nhặt lên, tiện tay ném vào không gian, dù gì cũng là đồ có trọng lượng, biết đâu về sau có ích.

Đúng là vẫn còn báo, cô ấy thật sự tìm được, còn là báo mới tinh, chắc là của tòa soạn nào đó chưa kịp phát hành.

Hòa Uyển xách lên bước ra khỏi cổng: “Bác ơi, cháu tìm được rồi.”

“Ừ, mắt cũng tinh đấy. Năm xu.”

Hòa Uyển vội lấy từ túi ra năm xu đưa cho bà cô.

Rời khỏi tầm mắt của bà ấy, Hòa Uyển thở dài chán nản. Người ta là nữ chính, đến trạm thu mua phế liệu là nhặt được cá vàng nhỏ, ngọc bội, vòng vàng các kiểu, toàn là lừa người cả đấy!

Thời buổi này, ngay cả báo cũng là hàng hot, lão Vân ơi, tớ khổ quá mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play