Ngồi bệt dưới đất, Hòa Uyển vừa ăn bánh mì vừa uống sữa, trông như thể đã đói đến mức không chịu nổi. Vừa ăn cô ấy vừa lẩm bẩm than vãn về hoàn cảnh của mình.

Hòa Uyển đến đây đã được hai ngày. Đúng vậy, đến giờ thì cô ấy có thể khẳng định chắc chắn rằng cô ấy đã xuyên vào quyển truyện thể loại niên đại mà cô ấy và lão Vân từng bàn tán, nhập vào thân thể một cô bé mồ côi trùng tên trùng họ với mình. Lúc xuyên tới, vừa đúng ngày thứ hai sau khi bị đưa xuống nông thôn.

Vì từ nhỏ chưa từng đụng việc đồng áng, lại xóc nảy trên tàu mấy ngày liền, vừa xuống tới nơi đã phải lao động nặng, cô ấy chịu không nổi, ngất xỉu ngay ngoài ruộng.

Khi đại đội trưởng biết cô ấy mới làm ruộng lần đầu đã ngất xỉu thì nhìn cô ấy bằng ánh mắt chẳng mấy thiện cảm, thậm chí còn suýt chút nữa định đến văn phòng điểm thanh niên trí thức xin đổi người.

Vừa mới tới đã ngã bệnh, còn làm gì được nữa, đành phải tạm phê duyệt cho cô ấy nghỉ hai ngày.

Cũng chẳng trách cô ấy ngày đầu đi làm đã đổ bệnh được, tất cả đều tại lúc ở trên tàu, cô ấy bị trộm mất hơn một nghìn đồng.

Ở thời đại mà chỉ cần một hào đã có thể mua được khối thứ, nguyên chủ bị mất tận một nghìn hai trăm đồng, không phát điên mà nhảy sông tự tử thì đã là kiên cường lắm rồi.

Cô ấy có báo án ngay trên tàu, nhưng tình hình thế này, không có camera, chẳng có thông tin gì, làm sao tìm lại được? Muốn cũng đừng mơ, số tiền này coi như bị mất rồi.

Haizz, một cô bé mười bốn tuổi sao có thể chịu nổi cú sốc lớn như vậy.

Lúc ấy, Hòa Uyển vừa nằm trên giường vừa r*n rỉ tiếc nuối căn biệt thự xa hoa của mình, tiếc nuối một trăm triệu tệ trong tài khoản còn chưa kịp tiêu.

Cô ấy còn định tìm chiếc ngọc bội hình bướm của mình, vừa mới gọi "Ngọc bội hình bướm" xong thì lập tức bị hút vào không gian này.

Người bình thường gặp chuyện như vậy kiểu gì cũng khiếp vía, hoang mang, hoảng loạn. Nhưng Hòa Uyển thì khác, cô ấy cười ha hả như điên không hề che giấu.

Cô ấy đã nói rồi mà, xuyên sách thì không thể nào thiếu ngón tay vàng được. Nếu lúc này có ai ở đó, chắc chắn sẽ tưởng cô ấy bị tâm thần mà lôi đi.

Không gian này rộng khoảng hơn một trăm mét vuông, bên trong trống rỗng, chỉ có một cánh cửa sương mù dựng trên tường.

Cạnh đó là một giá hàng cao hai mét, trên đó chỉ có một hộp sữa, một hộp mì, một chai nước và một ổ bánh mì.

Hai ngày nay cô ấy ở thôn Lý Trang, điểm thanh niên trí thức mỗi ngày đều ăn cháo ngô hạt thô và bánh bột ngô hấp, buổi tối thậm chí đến bánh cũng chẳng có.

Nhìn thấy Trần Thanh và mấy nữ đồng chí khác khi đói còn có điểm tâm để lót dạ, cô ấy nhìn mà chảy nước miếng.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô ấy quyết định sẽ lấy mấy món trên kệ ăn cho đỡ đói. Còn chưa kịp đưa tay lên, cô ấy đã thấy hộp mì trước mắt đột ngột biến mất.

Vốn còn đang phân vân, Hòa Uyển lập tức không do dự nữa, nhanh tay giật luôn ổ bánh mì xuống. Vậy nên mới có cảnh tượng vừa rồi.

...

Một quản lý vàng lẫy lừng như cô ấy, vì muốn cùng lão Vân nghỉ hưu sớm mới tính chuyện đầu tư vài bộ phim trong hai năm tới để dành thêm một khoản dưỡng già.

Vậy mà mới bắt đầu đã chẳng thuận lợi. Lão Vân xem được một bản thảo kịch bản về nữ phụ độc ác trong giới giải trí, nhân vật không chỉ trùng tên với cô, mà diện mạo, tính cách, sở thích cũng y hệt. Nhìn lão Vân tức đến nghẹn, đòi tìm tác giả tính sổ, phải khó khăn lắm cô ấy mới khuyên can được.

Còn bản thân cô ấy thì đang để ý đến một quyển tiểu thuyết hệ thống thời niên đại.

Nữ chính xuống nông thôn, tự lực cánh sinh, trong tay có hệ thống, lợi dụng không gian giao dịch để tích trữ lương thực, đi chợ đen, kiếm được tiền rồi gửi về nhà. Cô ta vượt qua những năm tháng khốn khó, gia đình cũng lần lượt trở lại, sau đó cùng nam chính thi đậu đại học, sau khi tốt nghiệp cả hai cùng nhau khởi nghiệp, bước lên đỉnh cao cuộc đời.

Ai ngờ đâu cô ấy lại phát hiện ra trong truyện có một bia đỡ đạn làm nền tên cũng giống cô ấy, đã vậy vóc dáng, ngoại hình, thậm chí cả cái nốt ruồi trên sống mũi cũng giống y như đúc!

Càng oái oăm hơn nữa, nữ chính tên là Trần Thanh, cái tên khiến cô ấy nuốt không trôi nhất. Nhắc đến Trần Thanh là lại nhớ đến con yêu tinh từng đi cùng cô ấy từ tiểu học lên trung học, rồi tới cả đại học. Chỗ nào có cô ấy, là y như rằng chỗ đó cũng có Trần Thanh, lại còn luôn luôn đối đầu với cô ấy.

Cô ấy dẫn lão Vân đi đóng vai quần chúng, Trần Thanh cũng theo đi đóng quần chúng. Cô ấy làm quản lý cho lão Vân, Trần Thanh cũng bắt chước làm quản lý luôn. Vì thế mà mấy năm nay hai người cứ như kẻ thù truyền kiếp, nhìn nhau chẳng thuận mắt nổi.

Cô ấy nghi ngờ sâu sắc, chính Trần Thanh là người liên hệ biên tập cố ý cho ra truyện này.

Gặp chuyện như vậy, với tính cách của cô ấy sao mà ngủ nổi? Không thèm quan tâm ngoài trời đang sấm chớp rền vang, cô ấy chạy thẳng đến nhà lão Vân.

Hai người cùng nhau phân tích, tổng kết lại:

Một người là nữ phụ độc ác giới giải trí - rất có thể là antifan của lão Vân viết. Một người là nhân vật phụ làm nền trong hệ thống không gian - rất có thể là do kẻ thù của cô ấy cố ý viết.

Lúc đó, cô ấy tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, ngoài đời không đấu lại thì chơi luôn trên trang giấy để hành hạ cô ấy à?

Ngoài trời mưa bão đã hơn nửa tiếng vẫn không dứt. Đột nhiên, cô ấy chạy ra ban công nhà lão Vân làm một chuyện cực kỳ trẻ con: cầm ngọc bội bà ngoại để lại, giơ lên trời, hướng về sấm sét mà rủa Trần Thanh một trận tơi bời.

Trần Thanh có bị rủa trúng hay không thì không biết. Chỉ biết là, cô ấy đã thành công rủa chính mình xuyên vào truyện.

Còn lão Vân thế nào thì cô ấy cũng không rõ, lúc đó lão Vân chạy ra cứu cô ấy, hình như cũng bị sét đánh trúng cùng rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play