"Chị Lý, vai nữ phụ trong phim hình sự này cát xê của em cũng chẳng bao nhiêu, bắt em bồi thường kiểu này chẳng phải rành rành là chèn ép diễn viên nhỏ như em sao? Còn cái hợp đồng quảng cáo kia, em chỉ nhận được có hai mươi nghìn thôi mà. Chị cũng biết rồi đấy, em hoàn toàn không có đủ tiền. Chuyện vi phạm hợp đồng, phiền chị giúp em thương lượng một chút, mấy hôm nay em sẽ rao bán căn nhà này."

"Chuyện bồi thường chị sẽ cố gắng, nhưng nếu thật sự không được, để đi đến bước kiện tụng thì Thư Thư à, càng bất lợi cho em thôi. Em cũng nên tự suy nghĩ cho kỹ đi."

Cúp máy, Vân Thư Đại nhìn quanh căn phòng mà thở dài không ngớt. Cô đã đến đây được hai ngày. Hơn nữa, chỉ sau một đêm, cô đã nhận trọn ký ức của nhân vật nữ phụ trong sách.

Căn nhà này là cô mua từ năm ngoái, mỗi tháng trả góp tám nghìn, vừa mới sửa sang xong chưa được hai tháng đã phải rao bán.

Hiện trong tài khoản của cô chỉ có năm trăm nghìn, căn bản không đủ để trả khoản tiền vi phạm hợp đồng.

Với tình hình hiện tại, cô cũng không thể tiếp tục gánh khoản vay nhà trong tương lai, không bán thì không còn cách nào khác.

Nhưng vấn đề là bán rồi cũng vẫn không đủ để trả hết vi phạm hợp đồng. Lúc mua nhà, cô đặt cọc năm trăm nghìn.

Nghĩ đến chuyện Vân Thư Đại cô ở thế giới thực từng có khối tài sản hàng trăm triệu tệ, mà đến thế giới này phải xoay sở không nổi mấy triệu tiền vi phạm hợp đồng, bán cả nhà còn thiếu.

Dù nhờ chị Lý thương lượng giúp nhưng cô cũng biết chẳng có mấy hy vọng, dù sao cũng phải chuẩn bị sẵn tinh thần.

Thở dài thườn thượt, Vân Thư Đại bước vào phòng thay đồ xem có món trang sức nào bán được không, kết quả là, dây chuyền, hoa tai, không món nào quá hai nghìn, mà cũng chỉ có mấy cái lèo tèo đó thôi.

Lại thở dài thêm mấy tiếng nữa, cuối cùng Vân Thư Đại mặc đồ cho tử tế rồi liên hệ với văn phòng bất động sản dưới khu.

Cô dẫn họ lên chụp hình căn nhà, báo giá thấp hơn giá thị trường hai chục nghìn, nhờ họ nhanh chóng giúp cô bán được nhà.

Cậu nhân viên môi giới mặt mày tươi rói nói: "Cô Vân à, nhà bây giờ chỉ cần giảm nhẹ giá thôi là có người tranh mua ngay. Cho nên cô cần dọn nhà trống càng sớm càng tốt nhé."

"Được, tôi có thể dọn dẹp xong trong vòng hai ngày, phiền mấy cậu đẩy nhanh giúp tôi."

"Không vấn đề gì."

Tiễn môi giới về, Vân Thư Đại cũng chẳng nhớ đây là lần thở dài thứ bao nhiêu trong hai ngày qua nữa.

Căn nhà này là dạng hai phòng ngủ. Bước vào cửa, bên trái là nhà vệ sinh, kế bên là phòng được đổi thành phòng thay đồ, tiếp đó là phòng khách.

Bên phải là tủ giày, phía sau tủ giày là gian bếp mở, đi sâu vào là phòng ngủ chính.

Chỉ là, cái bếp vốn dĩ không rộng, vậy mà lại đặt một chiếc tủ lạnh siêu to hai cánh màu trắng. Chiếc tủ lạnh này sao lại giống hệt cái ở nhà cô thế? Cái tủ lạnh nhà cô là loại đặt làm riêng, hai mét, hai cánh mở. Có lần cô chụp ảnh trong nhà đăng mạng, chính chiếc tủ lạnh đằng sau còn từng gây một phen bàn tán rầm rộ.

Cô còn từng phàn nàn với lão Hòa rằng tác giả viết nữ phụ trong sách y như bản thân cô, lão Hòa còn không tin, nhìn cái tủ lạnh này là một ví dụ.

Chiếc tủ lớn thế này, mời người đến dọn chắc cũng mất hai ba ngày, thôi thì dọn từ trong tủ lạnh ra trước vậy.

Ai dè vừa mở ra nhìn, Vân Thư Đại cạn lời. Tủ lạnh trống trơn, bên trong ngoài sữa, nước ngọt, bánh mì với một hộp mì ăn liền thì chẳng còn gì khác.

“Nguyên chủ muốn giảm cân mà liều đến vậy à? Bình thường không ăn cơm luôn hay gì?”

Cũng phải thôi, từ hôm qua đến giờ cô vừa xuyên sách đã bị chấn động đến ngẩn người, còn chưa kịp nghĩ đến chuyện ăn uống. Giờ nhìn thấy đồ ăn, thật sự đói rồi.

Cô giơ tay lấy một hộp mì ăn liền, vừa định đóng cửa tủ lại thì ngay giây tiếp theo, cô tận mắt thấy ổ bánh mì trong tủ đột ngột biến mất.

Tình huống quái lạ này khiến Vân Thư Đại ngây người trong giây lát, đồng tử giãn ra, không thể tin được mắt mình. Nhưng sự thật rõ rành rành, trong tủ đã ít đi một ổ bánh mì.

Cô vội vàng đưa tay sờ giá kệ, lạnh toát, trống không.

Đang còn nghi ngờ thì ngay bên cạnh tay cô, hộp sữa tươi cũng bốc hơi ngay trước mắt, chỉ trong một giây! Vân Thư Đại sợ đến mức đồng tử co lại, cả người cứng đờ.

Cô không hề biết rằng, ở mặt kia của không gian tủ lạnh, một cô gái tên Hòa Uyển đang mặc bộ đồ kaki màu xanh quân đội, tóc thắt hai bím, trên tay ôm ổ bánh mì và hộp sữa mới vừa biến mất, miệng còn lầm bầm: “Trời ơi, cái không gian này cũng không phải toàn năng đâu nha, đồ bên trong còn có thể tự dưng biến mất nữa kìa! May mà tay chị lẹ.” Dứt lời, cô ấy lập tức lấy luôn chai nước ngọt trên giá xuống.

Sau đó ngồi bệt xuống nền của không gian, cầm ổ bánh mì lên gặm lia lịa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play