Dù sao thì Vân Thư Đại bây giờ cũng không còn là Vân Thư Đại của trước kia nữa, tâm thế đã hoàn toàn khác. Giờ đây cô không còn quá ham mê tiền bạc, nhu cầu vật chất cũng rất thấp.
Bình thường cô hiếm khi ra ngoài, lại càng không trang điểm đậm. Những lúc không có lịch trình, chuyện ăn mặc sinh hoạt cũng rất giản dị, chẳng đua đòi hàng hiệu, lại càng không hoang phí nên số tiền trong tay cô hiện vẫn đủ dùng một thời gian.
Tất nhiên là không thể tiếp tục dùng tiền của chị gái nữa. Cô vẫn muốn tiếp tục diễn xuất, dù gì thì làm nghề này kiếm tiền nhanh, mà cô cũng không cần nhiều lịch trình, mỗi năm chỉ cần đóng một hai bộ phim là đủ sống rồi.
Tiền cát-xê của một bộ phim đã đủ cho cô chi tiêu nên gần đây cô đang tính tìm đến các công ty quản lý khác hỏi thử.
Ăn cơm xong, chị gái và anh rể lái xe về trước. Chờ mẹ dọn dẹp xong bếp núc, liền gọi cô vào phòng.
Bà đưa cho cô một tấm thẻ: “Thư Thư, tiền của chị con thì đừng lấy, nhưng tiền của ba mẹ thì phải cầm. Trong này có một trăm nghìn tệ, mật mã là sinh nhật con. Con cứ cầm tiêu trước đi.”
Nếu như là trước kia, ba mẹ lúc nào cũng tranh nhau đòi tiền của cô thì đến thế giới này, ba mẹ với chị gái lại tranh nhau đưa tiền cho cô.
Cô... thật muốn khóc một trận rồi chia sẻ niềm hạnh phúc này với lão Hòa quá!
“Mẹ, con còn tiền mà.”
Ba Vân ở bên cạnh nói: “Còn bao nhiêu, nói thử xem nào.”
“Còn hơn hai mươi nghìn.”
“Con còn phải trả tiền nhà, giờ cũng đâu có thu nhập gì. Trông vào hai mươi nghìn đó, hai tháng cũng cầm cự không nổi. Cứ cầm lấy đi, tiền của ba mẹ chẳng phải để dành cho con và chị con à? Không cho mấy đứa thì cho ai?”
Nước mắt vốn đang được cô gắng nhịn lại, giờ không kìm được nữa mà tuôn trào.
Mẹ Vân còn cười cô lớn đầu rồi mà vẫn còn khóc nhè.
“Ba mẹ, hai người đúng là ba mẹ tốt nhất trên đời này.”
Ba Vân cũng không khiêm tốn, cười tươi: “Cái đó thì khỏi bàn rồi!”
Vân Thư Đại vốn không muốn nhận tiền của ba mẹ, nhưng họ cứ nhất quyết ép, cô đành phải cầm lấy. Cầm tấm thẻ trong tay khiến lòng cô vừa vui vừa lo, lại tràn đầy ấm áp.
Ôi, lão Hòa à, giờ tớ sống tốt lắm, cậu không cần lo cho tớ nữa đâu. Giá mà có thể báo mộng cho cậu một giấc thì tốt quá.
Số tiền tớ để lại, cậu nhớ tiêu cho hết đó, đừng để lũ yêu ma quỷ quái tranh giành mất!
Phải nói, kiếp trước ở thế giới kia, Vân Thư Đại nổi tiếng trong giới giải trí bao năm, điểm đen lớn nhất của cô chính là có ba mẹ hút máu.
Ba mẹ của Vân Thư Đại ly hôn từ khi cô mới sáu tuổi. Sau đó cả hai đều có gia đình mới. Cô sống với mẹ khoảng năm sáu năm, nhưng dượng lại không thích cô. Từ lúc có con riêng, họ liền đưa cô sang sống với ba ruột.
Người ta thường nói có mẹ kế thì có cả ba kế, cô cũng chẳng khác gì. Từ khi mẹ kế sinh con, cô lập tức trở thành người thừa.
Những năm đó, cô cứ mãi chạy qua chạy lại giữa hai gia đình, nhìn thì có vẻ cả hai bên đều là nhà của cô, nhưng dường như lại chẳng bên nào thật sự là nhà. Cứ thế mà mơ hồ trôi dạt đến tận đại học, rồi họ cũng không còn quan tâm đến cô nữa.
May mà trong cuộc đời cô vẫn còn có Hòa Uyển, hai người như cùng cảnh ngộ, thấu hiểu nỗi lòng của nhau.
Tính cách của Hòa Uyển cởi mở hơn cô, phần lớn là vì trong nhà cô ấy có một bà ngoại rất yêu thương mình. Tuy từ nhỏ đã mất ba mẹ, nhưng tình thân thì chưa bao giờ thiếu thốn.
Từ thời cấp ba, hai người đã cùng nhau thi đậu vào một trường đại học. Thành phố nơi trường đại học tọa lạc cũng có một phim trường, vào những ngày Chủ nhật và các kỳ nghỉ đông hè, Hòa Uyển luôn dẫn cô đến đó làm thêm, đóng vai quần chúng.
Cô liều mạng chen vào từng nhóm diễn viên quần chúng, có thể kiếm thêm một xu cũng không bỏ lỡ, dù cực khổ đến mấy cũng cắn răng chịu đựng. Đóng vai quần chúng tuy không ổn định, nhưng kiếm tiền nhanh. Sau đó, cô may mắn gặp vận, được một công ty quản lý để mắt đến, từ đó lăn lộn trong giới giải trí suốt bao năm.
Còn Hòa Uyển thì dứt khoát làm luôn người quản lý của cô.
Vì vậy nhiều năm qua, trong cái giới phức tạp ấy, cô luôn sống dè dặt cẩn trọng, thành ra ngoài Hòa Uyển ra thì cô không có mấy người bạn thân thiết.
Mà ba mẹ ruột từng chẳng buồn đoái hoài đến cô, sau khi cô nổi tiếng cũng lần lượt tìm đến cửa.