Chú Cố còn gửi cho cô ấy hai gói bánh ngọt, còn có một thùng ngũ cốc mạch nha, một túi sữa bột, mấy tấm phiếu lương thực và phiếu vải, dặn cô ấy tiêu xài tiết kiệm, đừng để lộ tiền ra ngoài.
Lúc gọi điện, Hòa Uyển không nói với chú Cố chuyện mình đã mất sạch tiền. Không nói thì thôi, nói ra cũng chỉ khiến người ta thêm lo, dù gì cũng chẳng tìm lại được nữa.
Cô ấy cầm một miếng bánh ngọt cắn thử, còn lại thì cất vào không gian. Sau này cô ấy không cần phải nhìn Tô Nhiễm Nhiễm hay Trần Thanh lén ăn mà thèm nhỏ dãi nữa rồi.
Chỉ là vừa đứng dậy thì đã thấy có gì đó không ổn. Trên giá hàng vốn trống trơn bỗng dưng xuất hiện sữa tươi, bánh mì, mì ăn liền, táo, chuối, cả bánh mì nướng nguyên cám nữa.
Thấy đống đồ này, Hòa Uyển cười ha ha, vứt luôn miếng bánh sang một bên, cầm lấy quả chuối, không kịp chờ bóc vỏ rồi nhét vào miệng, nhét đầy đến mức má phồng lên như sóc. Sau đó cô ấy lại cầm lấy một chai sữa tươi, ngửa cổ tu ừng ực. Đúng là ăn như hổ đói, tiếc là bụng giờ nhỏ quá, chỉ ăn một quả chuối là đã no.
Dạo này, dạ dày cô ấy đói nên teo lại rồi.
"Cái quái gì thế này, hơn hai tháng không có động tĩnh gì, sao giá hàng lại tự nhiên có bao nhiêu là đồ thế?"
Hòa Uyển cảm thấy nghi ngờ, cầm sữa đi vào phòng.
Cô ấy phát hiện ra phòng cũng thay đổi rồi, trong phòng thay đồ có thêm mấy cái vali hành lý, phòng ngủ cũng như có người từng nằm qua.
"Trời ơi, chẳng lẽ phòng này còn có người khác?"
Nghĩ tới nghĩ lui, người cô ấy có thể liên tưởng đến chỉ có lão Vân.
"Lão Vân, cậu đang ở đâu vậy, sao tớ không nhìn thấy cậu. Ôi trời ơi, lo chết mất!"
Không nói không hay, đúng là bạn thân thì lắm gian truân. Lúc này, Vân Thư Đại đã ở nhà ba mẹ cô rồi.
"Mẹ ơi, ba đâu rồi ạ?"
"Ba con đang ở trường, sắp về rồi."
Hôm nay hai cô con gái đều về nhà, cô giáo Trần đã vào bếp chuẩn bị từ sớm, bảo Vân Thư Đại lên tầng nghỉ ngơi.
Biệt thự nhỏ có ba tầng, tầng một có một phòng làm việc của mẹ, tầng hầm dưới đất vốn được xây cao đến hơn năm mét nên lúc thiết kế đã làm thành hai tầng thông nhau, là phòng làm việc của ba.
Tầng hai là phòng ngủ của ba mẹ, tầng ba là phòng của hai chị em. Chị gái sau khi lấy chồng thì rất ít khi về nhà, còn Vân Thư Đại sau khi tốt nghiệp đã tự kiếm tiền mua nhà ở bên ngoài.
Hai ông bà cũng không thường xuyên ở nhà, bình thường làm việc và ăn uống ở trường, ít khi nấu ăn ở nhà. Trong nhà có thuê người giúp việc theo giờ, mỗi tuần đến dọn dẹp hai lần.
Vào phòng mình, căn phòng sạch sẽ mà ấm áp, có một chiếc tủ quần áo lớn, trong tủ cũng có không ít đồ. Trên bệ cửa sổ có trải nệm mềm, "cô gái trước kia" chắc rất thích ngồi đó đọc sách. Bên cạnh là bàn học, cũng được sắp xếp gọn gàng, trên bàn còn có một chiếc laptop nhỏ, trông có vẻ là thường xuyên quay về nhà.
Cô chạy qua phòng chị gái xem thử, bố cục gần giống như phòng mình, cả tầng ba còn thông ra một ban công lớn.
Vừa lên ban công, Vân Thư Đại đã thấy xe của anh rể đến, cô vội vã xuống tầng đón.
Thời gian qua cô luôn ở cạnh chị gái và anh rể, cảm nhận được rất nhiều điều, cũng dần xác định rõ vị trí của mình. Giờ đây, cô chính là nữ phụ Vân Thư Đại.
Cho nên, để giữ lấy hạnh phúc hiện tại, cô muốn yên ổn sống cuộc đời của mình, nhất định không thể dính dáng đến hai nhân vật chính, tránh càng xa càng tốt.
“Thư Thư, mẹ và ba đã nghe chị con nói chuyện công việc của con rồi. Giờ con đã hủy hợp đồng, hay là quay về làm lại nghề cũ đi. Studio thiết kế mà con làm hồi trước ấy, thế nào?” Bây giờ, mẹ Vân lo nhất là chuyện việc làm của cô con gái út.
“Để mấy hôm nữa con hỏi lại xem. Mẹ đừng lo lắng về việc làm của con.”
“Cứ từ từ, à mà Thư Thư, em có đủ tiền tiêu không? Nếu thiếu thì chị chuyển cho em ít nhé, cứ cầm lấy mà dùng.” Vân Thư Nhiễm vừa nói vừa chuyển khoản cho em gái qua WeChat.
Thấy con số năm mươi nghìn, Vân Thư Đại vội nói: “Chị, trong thẻ em vẫn còn tiền mà, em không nhận đâu.”
Tiền bồi thường hợp đồng, Vân Thư Đại đã lấy ba mẹ một triệu, cộng thêm năm trăm nghìn của cô, vừa đủ để trả lại cho Giang Dịch. Dạo này cô cũng định đến nhà họ Giang một chuyến để trả tiền.
Anh rể bên cạnh nói: “Chị em đã chuyển rồi thì cứ cầm đi. Em còn phải trả nợ mua nhà, lại mất cả đống tiền đền bù. Bọn anh không giúp được gì nhiều, nhưng ít ra có thể giúp em xoay xở tạm thời.”
Thời gian này, điều mà Vân Thư Đại cảm nhận rõ nhất chính là: Người thân quây quần, ánh đèn ấm áp. Sự quan tâm và che chở của gia đình, chính là chỗ dựa lớn nhất của cô.