Nhân vật Trần Thanh trong tiểu thuyết và ngoài đời thật tuy không giống nhau hoàn toàn nhưng cũng phải giống bảy tám phần, huống chi là bản thân Hòa Uyển, đúng là y như đúc.

Còn cái tên Lương Thư Duệ kia chẳng phải là nam thần thời cấp ba của họ sao? Khi đó tuổi mới lớn, hai người đều đem lòng thầm mến nam thần này, nghĩ đến đây, Hòa Uyển thật sự chỉ biết cười khẩy. Cuối cùng hai người cùng gửi thư tình, nhưng Lương Thư Duệ lạnh lùng lại chỉ hồi âm cho mình cô ấy, làm Trần Thanh tức đến mức phát điên.

Cũng không biết có phải Trần Thanh cố tình không nữa. Dù sao thời cấp ba, nam thần trường họ cũng rất lạnh lùng, gia thế thì khỏi nói, không phải dạng mà những người như họ có thể với tới.

Bây giờ thì khác rồi, thiết lập nhân vật của anh ta thay đổi hẳn, ba mẹ chỉ là công nhân bình thường, trong nhà có bốn, năm đứa con, anh ta là con cả, để giảm bớt gánh nặng cho ba mẹ mới xuống nông thôn.

Ngày đầu tiên đi làm Hòa Uyển ngất xỉu, chính Lương Thư Duệ đã cõng cô ấy về, tình tiết này cũng được viết trong truyện: nam chính giúp đỡ khiến Hòa Uyển nhỏ bé nảy sinh tình cảm đặc biệt với anh ta.

Ôi, Hòa Uyển đảo mắt, âm thầm rủa Trần Thanh đời trước mấy đời mấy kiếp. Mười bốn tuổi đấy, mười bốn tuổi! Chị đây còn chưa thành niên nhé!

Cô ấy nào biết, đó là do tác giả đánh nhầm tuổi, lẽ ra là mười bảy, mà tay bấm nhầm thành bốn thôi.

***

Chính vì lần cõng người đó mà Trần Thanh, người vừa gặp đã yêu Lương Thư Duệ, xem Hòa Uyển như tình địch, giờ nhìn cô ấy chẳng thuận mắt tẹo nào.

Hơ hơ, hai người họ đã ngấm ngầm đấu đá lẫn công khai đấu đá bao nhiêu năm, chẳng phải cũng bị cô ấy đè bẹp sao? Giờ đến đây rồi, lại coi cô ấy chẳng ra gì.

Trong truyện hình như có viết, đến mùa thu hoạch, Trần Thanh không cẩn thận bị xước tay, ban đêm bị muỗi đốt, theo bản năng dùng tay bị thương gãi cổ, máu nhỏ đúng lên ngọc bội, thế là mở ra không gian.

Đúng là ông trời cho nữ chính ngón tay vàng, vận may toàn dồn lên người nữ chính Trần Thanh, còn mình, nữ phụ tốt thí thì thảm không để đâu cho hết.

Lúc Hòa Uyển đang âm thầm quan sát Trần Thanh thì Trần Thanh cũng đang để mắt đến cô ấy.

Từ nhỏ Trần Thanh đã được cưng chiều, tính tình có phần kiêu ngạo, bị bố mẹ đưa về nông thôn vốn đã không cam lòng, giờ lại phải làm việc đồng áng, tự nấu ăn, sao cô ta chịu nổi mấy chuyện này.

Hai ngày nay, cô ta quan sát các bạn cùng phòng: Tô Nhiễm Nhiễm giống tính mình, chắc chắn sẽ không giúp mình làm việc; Trương Thúy Thảo trầm lặng nhưng không dễ bắt nạt, tuy không giàu bằng mình và Tô Nhiễm Nhiễm nhưng cũng chẳng thiếu tiền; Đinh Thiếu Linh và Tạ Mỹ Tuệ đều có người yêu, ngày nào cũng có nam thanh niên giúp đỡ; Tiết Trân Trân vừa nhìn là biết không dễ ăn hiếp. Thế là chỉ còn lại Hòa Uyển.

Cô gái Hòa Uyển này trông nhỏ nhắn, nhưng mặt lại lạnh tanh, không dễ lại gần, nhưng mà tuổi còn nhỏ. Nhìn chăn đệm, chậu rửa, quần áo cô ấy dùng thì chắc không phải dạng nghèo, nhưng cô ấy bị móc túi trên tàu, nhìn dáng vẻ hoảng hốt, chắc là mất sạch tiền rồi. Nếu không, trong phòng ba người, ai cũng mua tủ, chỉ mình cô ấy không mua.

Vừa rồi có vẻ như cô ấy muốn vay tiền Tô Nhiễm Nhiễm, hừ, để xem Lương Thư Duệ mà biết Hòa Uyển như thế thì còn thích được không.

"Đồng chí Hòa, ngày mai đến lượt chúng ta nấu cơm rồi, cậu biết đó, tôi không giỏi nấu ăn, cậu có thể..."

"Đồng chí Trần, chúng ta mới đến, tôi thật sự không biết cậu có biết nấu ăn hay không. Giờ cậu đã nói là không biết, vậy từ ngày mai bắt đầu học theo mấy người đi trước đi. Ở đây không giống ở nhà, giờ ai cũng như nhau, không ai chiều ai đâu. Mai cậu phụ tôi là được, đảm bảo hai ngày là cậu biết nấu thôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play