(*) Ý chỉ người yếu đuối, đáng thương, bị bỏ rơi không có ai che chở
Sau khi cơn chấn động qua đi, cuối cùng Hòa Uyển vẫn quay lại thôn Đại Lý.
Dù trong lòng còn bao nhiêu nghi ngờ đi nữa thì ngày tháng vẫn phải tiếp tục. Không gian kia tuy tốt thật, nhưng cô ấy cũng không thể cả đời trốn trong đó được.
May mà lúc cô ấy ra ngoài, không ai phát hiện.
Những năm gần đây, thôn Lý Trang có hơn hai mươi thanh niên trí thức lần lượt đến đây. Hiện tại là năm 1971, đợt đến đầu tiên đã có người đã kết hôn dọn ra ngoài, có người về lại thành phố, có người làm công nhân trong huyện, cũng có người dạy học ở thị trấn.
Tóm lại, ai có con đường tốt thì đều đã đi cả rồi. Giờ tính luôn cả đợt thanh niên trí thức mới đến lần này thì ở điểm thanh niên trí thức còn lại mười hai người.
Nam có tám người, mấy người đến trước có Vương Kiến Quốc, Vương Tiểu Dung, Lý Chính, Tần Tự Tường, Lý Xuân Sinh, Trương Đức Bình, và hai người mới đến là Lương Thư Duệ và Chương Kiến Quân.
Nữ thì có Trương Thúy Thảo, Tô Nhiễm Nhiễm, Đinh Thiếu Linh, Tạ Mỹ Tuệ, Tiết Trân Trân, Trần Thanh và Hòa Uyển là người mới.
Ngoài Trương Thúy Thảo và Tô Nhiễm Nhiễm đã đến đây hai năm, Đinh Thiếu Linh và Tạ Mỹ Huệ đã ba năm, còn Tiết Trân Trân là người đến sớm nhất, đã bốn năm rồi.
Hòa Uyển biết trong nhóm thanh niên trí thức, gia thế của Tô Nhiễm Nhiễm là tốt nhất, nhưng tính tình hơi lầm lì. Trương Thúy Thảo xuất thân trong gia đình công nhân, cũng không tệ, chỉ là tính cách hiền lành, lại còn lỡ đem lòng thích nam chính. Một nữ phụ thích nam chính, kết cục có thể tưởng tượng được, chắc gì đã tốt hơn một con tốt thí như cô ấy.
Tần Tự Tường và Tạ Mỹ Tuệ cùng quê, đang qua lại với nhau.
Vương Kiến Quốc thích Đinh Thiếu Linh.
Tiết Trân Trân thì đang liếc mắt đưa tình với cậu út nhà họ Trương trong làng.
Đây là những thông tin mà Hòa Uyển đã nắm được mấy ngày nay.
Hôm nay người nấu cơm là Tô Nhiễm Nhiễm và Trương Thúy Thảo, buổi tối chỉ có cháo ngô hạt to.
Đối với Trần Thanh, người đã quen sống sung sướng thì chuyện ăn uống thế này quả thực không chịu nổi. Ăn xong, cô ta nhỏ giọng hỏi Tô Nhiễm Nhiễm bên cạnh: “Đồng chí Tô, khẩu phần ăn của thanh niên trí thức chúng ta lúc nào cũng như thế này sao? Buổi tối chẳng có lấy cái bánh bột ngô nào.”
Tô Nhiễm Nhiễm vốn chẳng có ấn tượng gì tốt với hai thanh niên trí thức mới đến, một người vừa tới đã ngất, người còn lại thì lề mề cả ngày làm chưa được nổi bốn công điểm, nhưng cô ta vẫn đáp: “Không hẳn, bình thường sáng tối đều có bánh bột ngô, buổi trưa thỉnh thoảng còn có mì bột ngô. Chẳng qua sắp tới phải gieo trồng ngô, làm việc nặng thì phải ăn nhiều chút nên mấy ngày này tiết kiệm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”
“Ồ, bao giờ thì chúng ta bắt đầu vụ xuân?”
“Còn khoảng một tuần nữa.”
“Ồ.” Ngồi bên cạnh nghe lỏm, Hòa Uyển lén sờ túi tiền, gọi điện hết 5 đồng, mua báo ở trạm phế liệu hết 5 xu, giờ chỉ còn lại 1 đồng 7 hào 5 xu.
Không gian thì tốt thật, nhưng bên trong không có đồ ăn.
Cô ấy nghĩ bụng muốn dùng số tiền còn lại mua một miếng bánh ngọt từ chỗ Tô Nhiễm Nhiễm, nhưng lại tiếc tiền.
Tô Nhiễm Nhiễm vừa nói với Trần Thanh xong thì thấy Hòa Uyển lúc thì nhìn mình chằm chằm, lúc lại ôm túi tiền, chẳng đoán được cô ấy định làm gì. Khi mới đến, Hòa Uyển mang theo không ít gói đồ, nhưng chẳng có cái nào là đồ ăn cả.
Nghe Trần Thanh kể, tiền của Hòa Uyển bị trộm mất trên tàu hỏa.
Nghĩ bụng chắc là muốn vay tiền mình đây. Dạng người làm việc chẳng ra sao, ngay cả công điểm còn không kiếm nổi, cô ta tuyệt đối không muốn làm kẻ ngốc tiêu tiền như rác.
Chưa đợi Hòa Uyển mở miệng, Tô Nhiễm Nhiễm đã quay người bỏ đi.
Hòa Uyển nhìn bóng lưng cô ta, thở dài một tiếng. Đến lúc chịu chi rồi, nhưng lại chẳng buồn mở lời nữa.
Cô ấy đang tính cầm chậu ra ngoài rửa ráy thì Trần Thanh và Đinh Thiếu Linh cũng đi ra.
Nói thật, trong đám thanh niên trí thức ở đây, Hòa Uyển là người xinh xắn đáng yêu nhất. Mặt tròn trắng trẻo, làn da khỏe mạnh hồng hào, dáng vẻ trẻ con còn chưa tan hết, trông vừa có phúc khí, lại khiến người ta dễ mến.