Trần Thanh vừa mới mở miệng nói một câu đã bị Hòa Uyển đáp lại cả tràng dài. Thấy cô ấy không chừa cho mình chút thể diện nào, Trần Thanh cũng chẳng cần khách sáo làm gì nữa, cười nói: “Đương nhiên rồi, tôi chắc chắn sẽ học đàng hoàng. Tôi chỉ nghĩ là cô bị móc túi trên tàu, giờ chắc chắn thiếu tiền thiếu phiếu nên mới định nhờ cô nấu cơm giúp mấy hôm, tôi trả cô tiền, mỗi tháng hai đồng.”

Vừa dứt lời, mấy người xung quanh lập tức đồng loạt nhìn về phía hai người họ.

Bọn họ đều nghĩ với sức hấp dẫn của hai đồng tiền, chắc Hòa Uyển sẽ đồng ý. Ai ngờ giây tiếp theo đã thấy cô ấy lắc đầu, vẻ mặt bình thản nói: “Ai nói tôi thiếu tiền thiếu phiếu? Tôi bị mất tiền thật, nhưng cũng không đến nỗi phải sống bằng cách làm thuê cho cô đâu. Đồng chí Trần, tôi nhắc cô một câu, chúng ta đến đây là để tiếp nhận sự giáo dục lại của bần nông và trung nông, là để xây dựng tổ quốc. Ở đây không chơi trò tư bản đâu.”

Hừ! Ở hiện đại còn chẳng ai dám bắt nạt cô ấy, huống chi là ở cái nơi này. Trong sách, Hòa Uyển là kiểu rụt rè nhún nhường, vì tiền thật sự đã giúp Trần Thanh làm việc.

Nhưng cô ấy không phải là Hòa Uyển hay nhún nhường đó. Với tính cách mạnh mẽ như cô ấy, sao có thể cúi đầu vì hai đồng bạc chứ. Cho dù có phải ăn cám nuốt rau cũng không đời nào!

Lời của Hòa Uyển lại khiến Tô Nhiễm Nhiễm và Trương Thúy Thảo thêm vài phần tin tưởng. Các cô ấy đều biết ra ngoài đường, trộm cắp nhiều, chẳng ai đem hết tiền bỏ chung một chỗ. Nếu không, sao giấy chứng nhận xuống nông thôn của Hòa Uyển lại còn nguyên?

Nghĩ đến việc trưa nay cô ấy đi huyện, lúc này Trần Thanh cũng bắt đầu tin Hòa Uyển vẫn còn tiền.

Hòa Uyển nói xong thì xách chậu quay người rời đi. Trần Thanh thấy cô ấy đi rồi, vì muốn giữ thể diện cho mình nên vội vàng giải thích: “Tôi đâu có ý gì khác đâu, chuyện này không thể nói bừa được. Tôi chỉ nghĩ chắc đồng chí Hòa không còn tiền nên mới định đưa tiền giúp cô ấy, sợ cô ấy ngại nên mới mượn cớ như vậy. Ai ngờ người ta lại không nhận.”

Tô Nhiễm Nhiễm nghe Trần Thanh nói xong thì xoay đầu đi chỗ khác, không buồn lên tiếng.

Trương Thúy Thảo vốn ít nói, nên lời của Trần Thanh như nói với không khí. Mặt cô ta có phần xấu hổ, đành chui tọt vào chăn nằm luôn.

Mấy người còn lại trong lòng đều có tính toán. Người vừa đến đã phô trương giàu có như Trần Thanh, thường thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp chuyện.

So với bên nữ, thì bên nam lại có vấn đề lớn hơn.

Chương Kiến Quân nhìn đống chăn trên giường đất chẳng còn chỗ đặt, nhíu mày nói: “Đội trưởng, giường này ban đêm nằm chen nhau quá, phải nghĩ cách thôi.”

Vương Tiểu Dung và Lý Chính cũng phụ họa: “Đúng đó, tôi ban đêm chẳng lật người nổi. Ban ngày đi làm đã mệt rũ rượi rồi mà đêm cũng chẳng được nghỉ ngơi cho hắn hỏi, khổ quá, tôi chịu hết nổi rồi.”

Tần Tự Tường bên cạnh nói: “Kiến Quốc, hay anh thử đi thương lượng với đội trưởng xem có cách gì giải quyết không?”

Đương nhiên Vương Kiến Quốc biết ngủ chen nhau thì khó chịu thật, anh ta cũng thấy khó chịu mà bên nữ cũng kêu chật chội.

Thế là Vương Kiến Quốc đến nhà đội trưởng, đưa ra vấn đề về chỗ ở. Đội trưởng cũng không tự quyết được, nói mấy hôm nữa sẽ họp đội bàn bạc.

Hôm sau trời chưa sáng, Hòa Uyển đã dậy, hôm nay đến lượt cô ấy nấu cơm

Bữa cơm cho mười lăm người ở điểm trí thức, nấu không khéo là hỏng ngay. Ngày đầu tiên đến, bọn họ đã thấy Tô Nhiễm Nhiễm và Trương Thúy Thảo nấu thử, mỗi người đều có khẩu phần riêng. Buổi sáng thì cháo loãng không thể loãng hơn, may ra còn có thêm cái bánh ngô, lại còn trộn thêm chút rau xanh nguội lạnh.

Hiện tại mọi người đang làm công việc xới đất, dọn ruộng, khoảng một tuần nữa sẽ cày bừa. Đoán chừng đến lúc đó buổi trưa mới có thể ăn được chút mì bột pha hoặc cơm trắng.

Nguyên chủ vốn đã gầy, giờ ăn uống thế này, khỏi cần giảm cân, vài ngày là gầy trơ xương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play