Máy quay vào vị trí, “action!”
Chung Kim ngay khi có tiếng đập bảng đã nhập vai, môi thoa phấn son, ánh mắt mê hoặc, bàn tay nắm lấy tay bạn diễn nữ đầy tình tứ. Đôi mắt hồ ly hơi xếch đầy vẻ quyến rũ, không giấu nổi dục vọng.
Sau khi được đàn chị chỉ dẫn, cậu đã điều chỉnh lại diễn xuất, từ phong lưu lả lơi thành hạ lưu thực sự. Dù sao nhân vật vương gia này cũng là kẻ cưỡng đoạt con gái nhà lành làm thú vui, bản chất dâm ô, cảnh đùa giỡn trong phủ cũng chỉ là màn dạo đầu để tăng kích thích trước khi xâm phạm.
“Phu nhân, tiểu nhân bất cứ lúc nào cũng có thể phục vụ người…”
Thiếu niên vương gia dịu dàng vuốt ve mỹ nhân mặc đồ quý phu nhân đoan trang, kéo tay nàng đặt lên ngực mình. Ở cảnh trước hắn vừa mới ép hôn một cô gái nhà lành, áo xộc xệch lộ ra cả mảng ngực trần.
Câu thoại còn chưa dứt, cửa phòng bất ngờ bị đạp tung.
Dục vọng trên mặt thiếu niên còn chưa tan hết, lập tức chuyển thành giận dữ và âm u, quay phắt lại quát lớn:
“Là tên mù nào dám đến phá hứng của bản vương?!”
Từ phía trước vang lên một tràng cười lạnh. Còn chưa kịp ngẩng đầu, vị “hoàng tử” ăn mặc như đào kép đã toàn thân run rẩy, như thể bản năng sợ hãi in sâu vào máu thịt. Hắn thô bạo đẩy mỹ nhân đang rúc vào người mình ra, lắp bắp nói:
“Ph… Phụ hoàng! Người… sao người lại tới?!”
Hoàng đế nhìn lớp hóa trang trên mặt con trai, đôi mắt đục ngầu ánh lên tia lạnh lẽo, không nói một lời, phất tay áo bỏ đi.
Bên cạnh là vị thân vương đi theo, từ chau mày chuyển sang lạnh lùng vô cảm, giống hệt vị phụ hoàng già nua, cũng lặng lẽ bước đi.
“Phụ hoàng! Nhi thần… nhi thần…”
Thiếu niên vừa run vừa gọi, lảo đảo đuổi theo, muốn nhận lỗi. Nhưng chỉ kịp níu được vạt áo rộng của người huynh trưởng cố tình đi chậm.
“Hoàng huynh! Đệ chỉ đùa giỡn thôi mà, huynh giúp đệ nói với phụ hoàng, xin người tha cho đệ đi!”
Thế nhưng vị hoàng huynh ấy chỉ từ tốn rút lại tay áo, nhìn xuống hắn từ trên cao, lạnh lùng nói:
“Thân mang hoàng mạch, lại làm ra trò múa may lả lướt như kỹ nữ hạ tiện.”
Thiếu niên nghe vậy thì sững người, xấu hổ xen lẫn uất ức, mím môi, đôi mắt hoảng hốt nhìn theo bóng người rời đi. Nhưng chẳng bao lâu sau lại khôi phục dáng vẻ thường ngày.
Miệng lẩm bẩm:
“Chẳng qua là cấm túc cắt bổng lộc thôi mà… Bản vương chỉ đùa giỡn với mỹ nhân chút thôi…”
Vừa nói vừa quay lại, bước chân càng lúc càng nhẹ nhàng, thoải mái.
“Được rồi, cắt!”
Đạo diễn Tào hô lớn qua loa, đạo diễn trường lập tức đập bảng lại.
Chung Kim sắp rời khỏi set liền quay về đứng cạnh đạo diễn, chờ chỉ dẫn. Thương Diên Tư cũng đứng đó, nhưng ánh mắt lạnh lẽo như ngọc, không còn chút giận dữ như trong cảnh quay.
Đạo diễn Tào cầm loa nói: “Cảnh này qua rồi.”
Trên phim trường lập tức rộn ràng, mọi người chuẩn bị cảnh kế tiếp.
Thương Diên Tư cũng rời đi. Chung Kim không vội, vì cảm thấy đạo diễn có điều muốn nói với mình.
“Cậu diễn tốt đấy, trước giờ có từng đóng gì chưa?”
Chung Kim hơi cúi đầu đáp:
“Cảm ơn đạo diễn, trước đây tôi từng tham gia diễn xuất trong các vở diễn tốt nghiệp của trường, lần này là lần đầu tôi đóng phim chuyên nghiệp.”
“Chưa từng đóng web drama hay video ngắn gì à?”
Đạo diễn Tào thực sự có chút nghi hoặc. Sao lại thế được? Có năng lực như vậy, đáng ra đã có người mời vào giới rồi chứ, sao đến giờ mới diễn một vai phụ chẳng đáng kể?
Lúc thử vai, cậu bé này đã diễn rất tốt, ông còn do dự vì cậu… đẹp quá, không hợp với nhân vật. Nhưng ánh mắt, thần thái lại quá đúng. Quay hôm nay còn đúng hơn.
Không chỉ phong lưu lả lướt, mà ẩn sau khuôn mặt mỹ nhân còn là sự dơ bẩn đáng ghê sợ, khớp hoàn hảo với vai diễn, chẳng cần chỉ đạo lại nhiều lần.
“Không ạ. Thầy tôi từng nói: đừng để những tác phẩm không xứng đáng làm tiêu hao linh khí của mình.”
Chung Kim thành thật trả lời. Thật ra cậu cũng nghĩ như vậy. Trước kia cũng có người liên hệ mời diễn, nhưng đều từ chối. Dù Thương Diên Tư từng muốn giúp cậu, nhưng cậu cảm thấy mình vẫn chưa sẵn sàng, nên đã nhẹ nhàng từ chối, định chờ khi nào luyện tốt đài từ, hình thể, biểu cảm rồi mới chính thức bước chân vào giới.
Mà câu nói đó, cũng là chút phép xã giao nhỏ cậu chủ động dùng.
Sắc mặt đạo diễn Tào lập tức dịu đi, giọng cũng ôn hòa hơn:
“Tốt lắm, phải giữ được như vậy. Đi tẩy trang đi, lát nữa quay cảnh tiếp theo.”
Chung Kim gật đầu, không nói gì thêm, quay lại phim trường cũ để lấy chiếc áo của mình.
Trên đường xách đồ đi tới phòng hóa trang, Chung Kim tình cờ chạm mặt Thương Diên Tư.
Ánh mắt của Thương Diên Tư dừng lại thoáng chốc trên lớp hóa trang trên mặt cậu, hai người chỉ chạm mắt nhau một cái ngắn ngủi, không ai mở miệng chào hỏi, cứ thế lướt qua nhau.
Chung Kim bị ánh nhìn đó nhắc nhở rằng mình vẫn còn lớp trang điểm trên mắt, cảm giác đau rát vì chất liệu mỹ phẩm kém chất lượng bỗng chốc xuất hiện lên rõ rệt quanh viền mắt.
Cậu vội vàng sải bước tới bồn rửa mặt, gấp rút tẩy trang. Dùng hết một lần dầu tẩy và một lần kem tẩy trang mới gỡ nổi lớp trang điểm cứng đầu trên mặt. Chung Kim nhìn phần da quanh mắt đỏ ửng rõ ràng mà bất lực thở dài.
Cảnh quay tiếp theo sắp bắt đầu, cậu bôi thêm một lớp kem dưỡng ẩm rồi ngồi xuống trước gương hóa trang.
“Cảm giác hơi bị dị ứng rồi đấy.”
Người trang điểm hôm nay là một thợ hóa trang cố định khác của đoàn phim, nghe cậu nói vậy thì lên tiếng xác nhận rồi bắt đầu dùng phấn để che đi vùng da ửng đỏ.
Cảnh tiếp theo vẫn là diễn cùng Thương Diên Tư, cũng là đoạn có nhiều thoại nhất của Chung Kim lần này.
Từ phòng của Thập Nhị Vương gia đi qua một hành lang là tới bối cảnh thư phòng của Thất Vương gia.
Cảnh này là khi Thập Nhị Vương gia biết tin mình sắp bị điều đi đất phong nơi khác, đến tìm huynh trưởng nhờ giúp đỡ.
Chung Kim không cần quay cảnh quỳ trước ngự thư phòng được gặp vua. Khi hoàng thượng quay phân cảnh khác, thái giám chỉ cần nhắc đến chi tiết đó một câu là đủ thiết lập bối cảnh.
Cảnh quay này không cần dàn dựng di chuyển vị trí, Thương Diên Tư ngồi phía sau bàn đọc tấu chương từ đầu đến cuối, còn Chung Kim thì đứng trước bàn nói thoại.
Cảnh bắt đầu quay sau tiếng đập bảng.
Vị vương gia trẻ tuổi với nét mặt đầy ưu tư vội vã tiến vào, cảm xúc kích động cầu xin huynh trưởng lên tiếng giúp đỡ. Cậu không muốn bị điều đi đất phong, muốn được ở lại Kim Lăng.
“Thật ra như vậy cũng tốt. Bây giờ đại ca và nhị ca mâu thuẫn ngày càng gay gắt, đến cả ta cũng khó tránh khỏi bị kéo vào. Nếu đề cứ ở lại đây, sẽ dễ bị người ta lợi dụng. Nếu họ cố tình đẩy đệ đi dẹp giặc, cứu tế, chỉ cần phụ hoàng gật đầu, thì đệ còn trốn đi đâu được?”
Thập Nhị Vương gia cau mày, ngơ ngác hỏi: “Họ đấu đá nhau, liên quan gì tới đệ ?”
Người sau án thư thở dài một hơi, trong mắt đầy bất đắc dĩ trước sự ngây thơ của đệ đệ.
Thiếu niên thấy ánh mắt thất vọng của huynh trưởng thì hơi co người lại, nhưng vẫn cứng đầu nói: “Dù sao đệ cũng không muốn đi. Nếu mẫu phi còn sống, sao người nỡ để đệ rời xa?”
Thất Vương gia không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn đệ đệ.
Một lát sau, Thập Nhị Vương gia cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Sao lại để đệ đi tới cái nơi hẻo lánh như vậy? Nếu phải đi thì cũng nên là đi phía nam chứ.”
“Linh Châu cũng không tệ. Miền Nam là nơi thế tộc bám rễ sâu nhất. Mẫu tộc của tam ca làm Tổng đốc đường thủy. Chỉ cần đệ uống chút rượu ‘loạn thần’ người ta đưa, cất giữ mấy bài thơ phản loạn, mặc y phục sai chế, muốn vu đệ tội mưu phản thì dễ như trở bàn tay.”
Người thanh niên gập tấu chương lại, âm thanh va chạm khe khẽ khiến thiếu niên phía trước hoảng sợ.
“Thật sự không thể không đi sao?”
Thập Nhị Vương gia cúi đầu, lại ngẩng lên nhìn huynh trưởng, ánh mắt khẩn cầu: “Nếu sau này… huynh sẽ để đệ quay về chứ?”
Lời hứa nhận được khiến đôi mắt thiếu niên ánh lên rạng rỡ, sống lưng vốn đang ủ rũ cũng lập tức thẳng dậy.
Cậu hoàn toàn không biết, chuyến rời kinh lần này là do huynh trưởng trước mặt xin thánh chỉ sắp đặt. Dù lời nói của huynh trưởng đã gợi ý rõ ràng như vậy, cậu vẫn không nhận ra, vẫn một lòng tin tưởng.
Cậu luyến tiếc nói: “Chuyến này đi, không biết bao giờ mới lại gặp được huynh trưởng.”
Chung Kim còn chưa kịp diễn xong cảnh cuối thì đã nghe đạo diễn gọi:
“Cắt. Câu cuối làm lại, cảm xúc chưa tới.”
Đạo diễn Tào đặc biệt chú trọng phân cảnh này. Máy quay cần zoom cận mặt Chung Kim.
Cảnh này sau đó sẽ được cắt ghép vào phần sau, như một đoạn hồi tưởng khi tân đế nghe tin em trai mất.
Chính anh là người sắp xếp để em trai đi Linh Châu, bảy năm biệt ly không còn cơ hội gặp lại, trên đường về kinh đưa tang lại bị dân phản loạn giết chết, thi thể còn không nguyên vẹn.
Dáng vẻ của người em trước lúc chia ly vẫn khắc ghi trong tâm trí. dù có ngu ngốc ngỗ nghịch tới đâu, thì mọi oán trách cũng đã tan theo mây khói, chỉ còn nỗi cô độc chân chính của một đế vương không còn người thân.
Cảm xúc trong đôi mắt ấy càng dạt dào, khán giả càng dễ đồng cảm.
Chung Kim gật đầu với đạo diễn, Thương Diên Tư vẫn trong trạng thái nhập vai, ánh mắt nhìn cậu đầy kiên nhẫn và ôn hòa, trầm lắng mà sâu sắc.
Nhiều lần trước đây, chính những cảm xúc biến hóa trong ánh mắt ấy đã giúp Chung Kim nhập vai, mài giũa diễn xuất của mình không ngừng.
Thương Diên Tư là một người bạn rất tốt, cũng là một tiền bối xuất sắc trong lĩnh vực diễn xuất. Chỉ là...
Chung Kim ép bản thân ngưng dòng suy nghĩ, sau tiếng đập bảng lần nữa thì điều chỉnh lại cảm xúc.
Không còn lớp hóa trang đậm che đi, vẻ ngây thơ tuổi thiếu niên hiện rõ ràng hơn.
Cậu vẫn chưa dứt khỏi niềm vui vì được hứa cho quay về kinh, lại vừa thấy luyến tiếc vì phải chia xa.
“Chuyến này đi, không biết bao giờ mới lại gặp được huynh trưởng.”
Đôi mắt hạnh trong sáng ánh lên sự quyến luyến, cậu nhìn người huynh mà mình kính trọng, ánh mắt ngập đầy nỗi không nỡ lúc sắp chia ly.
Máy quay chuyển sang tay Thất Vương gia đang cầm tấu chương, một giọng nam trầm thấp vang lên:
“Tên làm bếp đệ yêu thích đợi ở ngoài phủ. Đường xa xôi, nhớ chuẩn bị đủ trước khi đi.”
“Được rồi, qua cảnh. Chuẩn bị cho cảnh nghị sự trong thư phòng.”
Trợ lý của Thương Diên Tư chạy tới, cầm theo áo khoác ngoài cần thay, tổ đạo cụ thì đang thay đổi đồ trên án thư và lọ hoa làm bối cảnh phía sau.
Trường quay trở nên tất bật nhưng vẫn trật tự, Chung Kim bước ra khỏi bối cảnh. Phân đoạn của cậu hôm nay đến đây là kết thúc. Chỉ còn một cảnh quay rời kinh nữa là cậu có thể rời đoàn.
Trợ lý đạo diễn tới thông báo cảnh tiếp theo có thể quay vào ngày kia, bảo cậu để ý lịch, đừng đến muộn.
Chung Kim gật đầu tỏ ý đã hiểu, trao đổi thông tin liên lạc với trợ lý rồi đi tới phòng hóa trang tẩy trang.
Tháo tóc, thay đồ xong, cậu rửa sạch lớp trang điểm, thấy phần đuôi mắt nổi đầy những nốt đỏ, liền nhắn tin cho đàn chị chào hỏi, rồi rời phim trường.
Trên đường về đi ngang qua hiện trường quay, Thương Diên Tư vẫn đang được nhiều người vây quanh.
Chung Kim thu hồi ánh mắt, bước đi nhẹ nhàng rời khỏi như khi vừa tới.
Về tới nhà nghỉ tạm thời, cậu tắm rửa thay đồ, rồi lục hành lý tìm thuốc.
Da cậu thuộc dạng mỏng, dễ kích ứng với một số loại mỹ phẩm. Thời đi học thường xuyên phải hóa trang khi diễn tập, nên cậu đã mua sẵn kem làm dịu và dưỡng ẩm để phòng trường hợp cần dùng.
“Tìm thấy rồi… ơ, sao lại hết rồi.”
Chung Kim nhìn lọ thuốc trong chiếc túi nhỏ, phát hiện bên trong đã cạn sạch thuốc mỡ.
Cậu không biết là do mình quên mua mới từ trước, hay là đã lên kế hoạch mua nhưng bị xuyên không rồi quên béng mất chuyện đó. Dù thế nào thì kết quả cũng như nhau cả thôi.
Vứt lọ rỗng vào thùng rác, Chung Kim mở ứng dụng đặt đồ ăn tìm thuốc, nhưng mấy tiệm thuốc phổ thông không có loại này.
Thôi kệ, cũng không nghiêm trọng gì, chắc mai là khỏi.
Cậu kéo khóa túi thuốc lại. Đối với những thứ không thường dùng, Chung Kim vốn chẳng để tâm mấy. Trước đây Thương Diên Tư từng giúp cậu dọn bớt mấy lọ thuốc quá hạn, sau mỗi lần cậu dùng xong còn giúp bổ sung lại.
Giữa cậu và Thương Diên Tư thật ra chưa từng cãi nhau, nhưng giới tính của cậu chính là điểm bất đồng không thể hóa giải giữa hai người.
Không còn cách nào khác, cậu trời sinh chỉ có cảm giác với người cùng giới, yêu đàn ông là số mệnh của cậu, mà cậu cũng hiểu rõ điều đó.