Phương Dung tỉnh lại giữa không gian xa lạ.
Chân của nàng đặt trên mặt đất, nhưng nàng lại không cảm nhận được lớp cỏ xanh mơn mởn dưới chân nàng. Nàng ngồi xổm xuống định chạm vào một bông hoa trắng muốt, bông hoa lại xuyên thấu qua những ngón tay. Tay nàng có thể chạm vào nhau, nhưng chính nàng cũng không cảm nhận được làn da của mình nữa.
Vậy ra đây là linh hồn sau khi chết.
Nàng nhìn ngó xung quanh, không biết nơi mình đang ở là cõi trời hay địa ngục. Nàng tự hỏi liệu đây có phải là nơi xét xử cuộc đời nàng, rồi liệu nàng có cơ hội thanh minh gì cho mình hay không. Mà nghĩ lại thì nàng sống lâu như vậy, không làm gì ác độc cũng không cứu giúp được ai, thật đáng xấu hổ làm sao.
Nàng nhìn thấy một cái cây cao vút trên đỉnh đồi. Nó là cái cây cao nhất mà nàng từng nhìn thấy, tán nó rộng đến mức đủ che nắng cho một bầy voi nằm nghỉ ngơi. Khi đến gần, nàng mới nhìn thấy những đóa hoa trắng vàng nhỏ xinh mọc rải rác trên cành.
“Thật đẹp!” Nàng lẩm bẩm.
“Ta đã đợi ngươi thật lâu.” Một giọng nói vang lên từ phía sau thân cây làm nàng giật mình.
Một con mèo đen nhảy ra, nó đi từng bước chậm rãi trên một bậc thang vô hình đến trước mặt nàng. Nàng thích thú nhìn con mèo lơ lửng phía trước, thì ra mèo cũng có thể thành tiên.
“Ta không phải tiên.” Mèo đen mở miệng.
Nàng vội nói: “Xin lỗi!” Rồi chợt nhận ra mình đã nói gì đâu.
Mèo đen vuốt râu khoe mẽ: “Đúng vậy, ta đọc được ngươi đang nghĩ gì.”
Nàng bất ngờ, nhưng cũng không sợ hãi mấy, dù sao cũng đã chết rồi, người chết thì không có gì phải sợ.
Nàng hỏi: “Vậy tôi có thể hỏi đây là đâu sao?”
“Không phải thiên đường, cũng không phải địa ngục.”
Mèo đen lượn một vòng quanh người nàng. Đuôi nó cuốn lấy một ngọn tóc của nàng rồi thả ra, Phương Dung nhận ra nó không chỉ có thể chạm vào nàng, mà nàng cũng có thể cảm nhận được nó.
“Đây là trung tâm thế giới.” Mèo đen ngồi lên vai nàng, giơ chân chỉ vào cái cây to phía trước: “Còn đây là cây thế giới, ngươi cũng có thể gọi nó là cây tần bì.”
Không phải thiên đường hay địa ngục, vậy nàng ở đây làm gì?
“Bởi vì ngươi chưa chết.” Mèo đen lại đọc ý nghĩ của nàng rồi nói: “Ngươi còn sống, nhưng cũng không được bao lâu nữa.”
“Vậy tại sao tôi lại đến đây?” Nàng hỏi.
“Bởi vì ta, không, là chúng ta có việc cần đến ngươi.” Mèo đen nhảy xuống vai nàng, xếp chân nằm giữa không trung.
“Ta biết ngươi đã sống một cuộc đời nhàm chán. Ngươi còn rất nhiều việc muốn làm đúng không?”
Phương Dung nhướng mày: “Đúng thì sao, tôi cũng đâu còn sống được bao lâu nữa?”
“Ta có thể kéo dài sinh mệnh cho ngươi.” Mèo đen cao ngạo ngẩng đầu.
Lại là kéo dài...
Mèo đen liếc nàng: “Hừ, ta không phải người phàm, không chỉ giúp ngươi sống lâu hơn, ta còn có thể giúp ngươi khỏe mạnh trở lại. Tất nhiên ngươi không thể mạnh y như lúc ban đầu, ta có làm được thì cơ thể của ngươi cũng không chịu được, nhưng một trăm năm sống như người bình thường thì dư sức.”
“Vậy đổi lại, tôi phải làm gì?” Lời đề nghị rất hấp dẫn, nhưng cái gì cũng có giá của nó, nàng cần phải cân nhắc thật kỹ càng.
Mèo đen nghiêm túc nhìn nàng: “Ta muốn ngươi cứu lấy các thế giới khỏi cảnh diệt vong.”
Phương Dung nhíu mày: “Tôi làm gì có khả năng đấy.”
“Ngươi có!” Mèo đen đứng dậy, nó ngoắc đầu bảo nàng đi theo.
Cả hai đi đến gốc cây tần bì, nàng kinh ngạc giơ tay chạm vào thân cây to vĩ đại. Bỗng dưng tầm mắt nàng phóng xa hàng ngàn mét, vượt qua sông ngòi, trèo lên đồi núi, bay ngang thung lũng cho đến tận cùng của thế giới.
Nơi đó chỉ có một màu đen tĩnh lặng. Không có ánh sáng, không có sao trời, không có bất kỳ thứ gì tồn tại. Nàng nhìn mảng trời trong xanh sau lưng mình, lại nhìn khoảng đen trước mặt. Giống như không gian bị chia thành hai nửa, một nửa đầy sự sống, một nửa chết chóc im lìm.
Nàng rụt tay lại, mọi thứ lại trở về như ban đầu, nàng vẫn còn đứng dưới gốc cây tần bì khổng lồ, bên cạnh là con mèo đen đang nhào lộn khắp nơi.
Nó thấy Phương Dung nhìn mình liền ngừng lại, chậm rãi nói: “Nơi ngươi nhìn thấy là một thế giới sắp chết.”
“Tại sao nó lại chết?” Phương Dung hỏi.
Mèo đen kiên nhẫn trả lời: “Thế giới cũng tựa như con người. Chết vì tuổi già, chết vì bệnh tật, cũng có thể chết vì bị giết hại. Thế giới đó đã tồn tại hàng tỷ năm, lâu đến mức chính ta cũng không còn nhớ rõ nó sinh ra từ lúc nào. Nó đã quá già, nó không thể nhận nguồn sống từ cây tần bì được nữa.”
Chết già là một cái chết tự nhiên, sinh mệnh có thể kéo dài đến đâu chung quy cũng có ngày phải tàn lụi.
Mèo đen gật đầu đồng ý: “Đúng vậy! Con người chết đi sẽ về với đất mẹ, còn thế giới thì tan biến thành dinh dưỡng cho tần bì, tần bì lại dùng nó để tạo ra thế giới mới.”
Phương Dung khó hiểu: “Vậy còn cần tôi làm gì nữa?”
Mèo đen rùng mình: “Ta cần ngươi cứu lấy những thế giới sắp bị bức tử, những cái chết không tự nhiên sẽ chặt đứt vòng tuần hoàn, dần dần làm rễ cây thối rữa rồi ăn mục thân cây. Nếu cây tần bì chết, hàng triệu thế giới khác cũng sẽ chết, vũ trụ sẽ mất đi sự sống, không còn thứ gì có thể tồn tại được.”
Nàng lại hỏi: “Làm sao một thế giới có thể bị bức tử được?”
“Do con người!” Mèo đen đáp: “Sinh vật xinh đẹp nhất và cũng nguy hiểm nhất. Thế giới tạo ra họ, nuôi dưỡng họ, nhưng cuối cùng lại bị họ giết chết.”
Phương Dung vẫn không tưởng tượng được làm sao một người bình thường có thể hủy diệt thế giới. Con người có thể tu tiên tu phật, nhưng có thành thần hay thành thánh thì sức mạnh của họ vẫn đến từ việc hấp thu tinh hoa của đất trời, mãi mãi không thể vượt quá cân bằng thế gian.
“Vậy là ngươi chưa bao giờ nghe đến người được chọn.” Mèo đen nhếch mép.
Phương Dung không ngại học hỏi: “Người được chọn là như thế nào?”
“Nếu có một người vì lý do nào đó mà luôn luôn thuận lợi trong cuộc sống, luôn đạt được những điều hắn muốn, không ngừng trở nên lớn mạnh và quyền lực, rồi thành người đứng trên đỉnh nhân sinh, không ai địch lại thì hắn chính là người được chọn.” Mèo đen trả lời.
Nàng nghĩ đến Long Uyên, nếu nói thế thì hắn cũng là người được chọn. Mặc dù lúc còn nhỏ hơi vất vả, nhưng khi trưởng thành rồi thì đúng là xuôi gió xuôi nước, không gì cản nổi.
Mèo đen lại nói: “Người được chọn này sinh ra là để hủy diệt thế giới. Đúng là hắn bẩm sinh đã thông minh mạnh mẽ, nhưng không có sự trợ giúp từ bên ngoài, hắn sẽ không đạt được thành tựu vĩ đại như vậy. Sự trợ giúp này có nơi gọi là bàn tay vàng, ở thế giới của ngươi, ngươi có thể hiểu đó chính là linh lực, khí vận, tinh hoa của đất trời,... Nếu vì lý do nào đó, toàn bộ sức mạnh này đều tập trung vào một người, và vì hắn luôn tồn tại, không ai hay thứ gì có thể cướp hay chia sẻ sức mạnh từ hắn, thế giới sẽ nhanh chóng lụi tàn.”
Phương Dung ngẫm nghĩ: “Vậy thì cứ để nó lụi tàn thôi, thế giới đã lụi tàn thì người đó cũng sẽ chết đi không phải sao? Như vậy sức mạnh của hắn lại trở về vòng tuần hoàn vốn có.”
Mèo đen thở dài: “Nhưng nếu hắn quá mạnh thì sao, nếu hắn mạnh đến mức bất tử, mạnh đến mức có thể xé rách thời không đi đến thế giới khác. Như vậy vòng lặp lại diễn ra, năng lượng sống của thế giới lại đổ dồn về một người, vạn vật lại héo mòn, thế giới lại bị hủy diệt.”
Mèo đen lại trèo lên vai nàng, dụi đầu vào mái tóc nàng, nỉ non: “Ta cần ngươi, ta cần một người có lòng dạ đủ vững vàng để giúp ta ngăn cản điều đó. Đúng là ngươi rất bình thường, ngươi yếu đuối, ngươi thậm chí còn sống không được bao lâu nữa. Nhưng trái tim ngươi vẫn luôn kiên định và mạnh mẽ, và nó luôn thuộc về ngươi, thứ ta cần chính là điều đó, bởi vì chỉ có loại người như ngươi mới chống cự lại sức quyến rũ của người được chọn.”
Phương Dung đẩy đầu nó ra, nói: “Tại sao ngươi không tự mình đi làm chuyện đó đi?”
Mèo đen cào nhào: “Bởi vì ta không thể! Ta chỉ là người quan sát, ta không có khả năng đi đâu cả. Con người thì khác, con người là tạo vật được ưu ái nhất, chỉ cần ngươi không làm chuyện trái với quy tắc của thế giới mà ngươi đến, ngươi sẽ an toàn.”
Phương Dung chần chừ, không bị quyến rũ đâu có nghĩa là nàng đủ khả năng giết được người đó.
“Ta không cần ngươi giết hắn, ngươi cũng không phải tranh đua với hắn, việc mà ngươi phải làm chỉ là ngăn cản hắn đoạt hết nguồn sống của các thế giới, làm hắn trở nên xui xẻo một chút, mềm lòng một chút. Không cần nhiều, chỉ cần hắn chừa lại một ít nguồn sống thôi cũng được.” Mèo đen cố thuyết phục nàng.
Phương Dung cân nhắc cẩn thận. Không cần phải giết người, chỉ cần ngăn cản người đó lại là được. Nhưng ngăn cản bằng cách nào cũng là một vấn đề lớn. Dù sao người này cũng mạnh như vậy...
“Đừng sợ!” Mèo đen dụ dỗ: “Ở các thế giới mà ngươi đến, người được chọn vẫn chưa mạnh lắm, có khi hắn còn yếu hơn cả người bình thường. Nếu ngươi làm đúng, ngươi có thể dễ dàng ngăn cản hắn trở nên lớn mạnh.”
Nó bắt đầu lượn lờ xung quanh nàng: “Đổi lấy một trăm năm không dài không ngắn, nhưng đủ để ngươi làm hết mọi chuyện cần làm. Nếu ngươi không làm gì sai, ngươi chỉ tốn vài ba năm ở mỗi thế giới. Ta cũng không bắt ngươi làm mãi không ngừng, tám thể giới, chỉ cần cứu được tám thế giới ta sẽ đưa ngươi về. Hai mươi bốn năm đổi lấy một trăm năm, ngươi còn do dự gì nữa?”
Phương Dung thực sự bị lay động. So với việc phải đến thế giới khác, nàng càng sợ phải trở về chốn cũ với cơ thể yếu ớt kia, sống lại khoảng thời gian đếm lá rơi cho hết ngày đoạn tháng, đợi chờ lúc nhắm mắt lìa đời.
Lòng của nàng đã nghiêng hẳn về một phía, nhưng vẫn còn một chuyện khiến nàng lo sợ: “Nếu như tôi thất bại...”
Mèo đen lắc đầu ngắt lời: “Một thế giới đổi lấy mười năm. Ngươi chịu giúp ta đã là tốt lắm rồi, kể cả ngươi có thất bại hoàn toàn, ta cũng sẽ cho ngươi hai mươi năm sinh mệnh.”
Nghe qua đúng là rất lời, Phương Dung không đắn đo gì nữa: “Được, tôi đồng ý.”