Ở nơi hẻo lánh cũng có lợi — gần cổng sau.
Thẩm Hạ vừa quay về viện tử liền đội mũ trùm, men theo đường nhỏ ra cửa sau rời phủ.
Nàng đâu có ngây thơ đến mức cho rằng mấy lời ban nãy đã đủ khiến Thẩm Đoan Thành thực sự nhìn nàng bằng con mắt khác — nàng còn phải đổ thêm dầu vào lửa mới được.
Trước tiên, nàng đến hiệu cầm đồ, đem vài món vật dụng ít ỏi của nguyên chủ đi cầm lấy bạc. Sau đó đến y quán mua thuốc.
Là cháu gái của viện trưởng Viện Trung y hiện đại, tuy không thể nói tinh thông y đạo, nhưng những kiến thức cơ bản về dược lý nàng vẫn nắm rõ.
Cơ thể này... cần được điều dưỡng cẩn thận mới được.
Số bạc còn lại, nàng dùng để mua bánh nướng.
“Lại đây, các ngươi có muốn ăn bánh không?” Nàng đứng ở đầu hẻm, ngoắc gọi mấy đứa ăn xin nhỏ tuổi.
“Ngươi… thật sự muốn cho bọn ta bánh ăn à?” Bọn nhỏ mừng đến phát run, xoa tay liên tục.
“Ta có vài tin tức, cần các ngươi truyền ra ngoài. Chỉ cần các ngươi chịu giúp, đống bánh này là của các ngươi.”
“Muốn, muốn! Bọn ta đều muốn giúp!” Lũ nhóc hưng phấn gật đầu liên tục.
Sau đó Thẩm Hạ lại dạo quanh ngoài phủ thêm một vòng, nghe ngóng thêm chút chuyện trong đảo, đến tận khi trời tối mới quay về.
Viện tử của nàng tuy tồi tàn hoang vắng, nhưng được cái... nhiều phòng.
Nghe nói năm xưa nơi này từng bị đồn có ma, nên chẳng ai dám đến gần, bỏ trống lâu ngày.
Nếu không phải vậy, thì với thân phận hèn mọn như nguyên chủ, sợ rằng đến cả mái hiên che đầu cũng chẳng có.
Trong mấy gian phòng ấy còn có một căn bếp. Dù nồi niêu han gỉ, nhưng nếu rửa sạch, vẫn có thể dùng để sắc thuốc.
Nhưng trước khi sắc thuốc... nàng cần lót dạ cái đã.
Nghĩ vậy, Thẩm Hạ xoay người đi thẳng về phía nhà bếp của phủ.
Giờ này, trong bếp người ngựa náo loạn chuẩn bị bữa tối cho cả Thẩm phủ.
Thấy nàng vừa bước vào, lập tức có người xua đuổi.
“Đi đi đi! Giờ này ai cho ngươi vào bếp? Phải đợi mọi người ăn xong, còn dư mới đến lượt ngươi!”
Có kẻ bật cười mỉa mai: “Dư cơ à? Đừng nằm mơ nữa. Ngươi dám đắc tội Tam tiểu thư, nàng đã lệnh rồi — sau này đến cơm thừa cũng không được để cho ngươi.”
“Thứ chẳng biết thân phận mình là gì! Tưởng mình là ai mà dám trêu vào Tam tiểu thư?”
“Đúng vậy! Còn không mau cút đi, đừng làm bẩn bếp nữa!”
“……”
Tiếng mỉa mai chua chát văng vẳng khắp nơi.
Thẩm Hạ bật cười giễu.
Thì ra, đây là cuộc sống thường ngày của nguyên chủ.
Chỉ vì mẹ nàng xuất thân kỹ viện, thân phận lại là thứ nữ không được sủng ái, đám hạ nhân này liền giẫm lên đầu mà khinh.
Hít một hơi thật sâu, Thẩm Hạ lùi lại vài bước. Trong lúc mọi người không để ý, nàng đột ngột đẩy mạnh cái kệ bên cạnh.
“Rầm rầm rầm!” Tiếng đổ vỡ vang dội, mâm bát trên kệ rơi lả tả đầy đất.
Chỉ trong chớp mắt, mọi thứ trở nên hỗn loạn.
“A— đó là tổ yến chuẩn bị cho lão phu nhân!”
“Bổ dược của lão gia làm sao bây giờ!”
“Hỏng rồi, đó là món ăn của Đường di nương! Còn đây là canh cho mấy vị thiếu gia…”
“Xong rồi! Tất cả đều hỏng!”
Thừa lúc hỗn loạn, Thẩm Hạ tiện tay nhét vào ngực mấy chiếc bánh bao thịt rồi nhanh chóng rút khỏi bếp, để lại đám người trong đó phát cuồng.
“Tiểu súc sinh kia! Cho ăn không biết quý, còn dám làm càn! Ngươi muốn chết sao?!”
Trên đường trở về, nàng chợt thấy vài người đang đè Lệ Tiêu xuống đất, ép hắn ăn cơm vãi dưới nền.
“Ha ha ha, nhìn xem, giống chó chưa kìa!”
“Tiểu súc sinh, mau liếm sạch sàn cho bản thiếu gia!”
Tên cười lớn nhất, nàng nhận ra — Thẩm Bình Tấn, đứng hàng thứ chín, con trai của Vương di nương.
Thẩm Đoan Thành xem trọng huyết mạch, cho nên dù Thẩm Bình Tấn lùn béo, mặt đầy thịt, chẳng khác gì tên phế vật háo sắc, hắn vẫn sống an nhàn sung túc.
Hắn còn thường xuyên lấy việc hành hạ Lệ Tiêu làm thú vui.
Lệ Tiêu sáng nay mới bị đánh thừa sống thiếu chết, giờ lại bị đè xuống nền đất, chẳng còn chút sức lực phản kháng.
Máu lại nhuộm đỏ y phục, hắn siết chặt nắm tay, bấu vào đất đá, gân xanh nổi rõ, nhất quyết không chịu ăn chỗ cơm bẩn thỉu kia.
“Bốp!” Thẩm Hạ tiến nhanh tới, giáng cho Thẩm Bình Tấn một cái tát vào sau gáy.
“Ai, ai đánh ta?!” Thẩm Bình Tấn gào lên giận dữ.
Nhưng Thẩm Hạ đã túm lấy tóc hắn, nhấn mặt hắn thẳng vào bát cơm.
Dù thân thể nàng yếu nhược, nhưng để đối phó với loại rác rưởi như Thẩm Bình Tấn thì vẫn dư sức.
“Cửu... Cửu thiếu gia…” Đám gia nhân hoảng sợ đến mức không dám bước lên. Vốn định xông đến can thiệp, nhưng nhìn thấy bộ dáng hung tàn của Thẩm Hạ, bọn họ liền co rúm lại.
Thất tiểu thư... từ lúc nào trở nên hung hãn như thế?
Đè ép một hồi, đến khi tay có chút mỏi, nàng mới buông ra.
Ôm bánh bao trong tay, Thẩm Hạ định quay người rời đi. Nhưng khi ánh mắt lướt qua Lệ Tiêu, nàng khẽ dừng bước, giọng trầm xuống:
“Còn không mau theo ta? Hay muốn ở lại chịu đòn tiếp?”
Lệ Tiêu siết chặt tay áo, chần chừ thật lâu mới khập khiễng bước theo sau nàng.
“Thẩm Hạ! Ngươi là đồ điên! Ngươi muốn chết đúng không?! Dám phá bếp, lại còn đánh Cửu thiếu gia! Có tin lão gia lập tức đuổi ngươi ra khỏi phủ không?!”
Từ trong góc, Thiên Tuyết chạy ra, nghĩ rằng mình đã nắm được nhược điểm của Thẩm Hạ nên mồm miệng đầy đắc ý.
Nhưng chỉ một câu của Thẩm Hạ “Ngươi cũng muốn ăn đòn sao?” lập tức khiến nàng nhớ lại cái tát sáng nay, má vẫn còn bỏng rát.
Con tiện nhân này chắc chắn bị điên rồi, nếu không thì sao lại dám vung tay lung tung như thế!
Lạnh sống lưng, Thiên Tuyết chỉ đành chột dạ rút lui.
Về đến viện, Thẩm Hạ ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía Lệ Tiêu đang đứng ở cửa.
Hắn năm nay mười hai, nhưng vì bị ngược đãi lâu ngày, trông chỉ như đứa bé tám chín tuổi, gầy yếu tiều tụy.
Tóc tai rối bù che lấp nửa gương mặt, nhưng vẫn nhìn ra nét tinh xảo hiếm thấy.
Nghe nói năm xưa Tần Quý Phi là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, con trai bà ấy tất nhiên cũng không thể kém sắc.
Nhưng hiện tại, Lệ Tiêu không có sức tự bảo vệ, lại mang gương mặt thế này... thì chẳng phải chuyện tốt.
“Lại đây.” Nàng ngoắc hắn.
Lệ Tiêu lập tức siết chặt tay, vẻ mặt đầy cảnh giác, sống chết không bước tới nửa bước.
Thẩm Hạ thầm thở dài trong lòng.
Nàng không giấu chuyện bản thân có ý “lợi dụng” hắn, nhưng việc muốn giúp hắn, là thật tâm.
Nàng ở thế giới hiện đại đã hai mươi tư tuổi, có một đệ đệ trạc tuổi Lệ Tiêu, thông minh hiểu chuyện, được cưng chiều từ nhỏ.
Nàng không dám tưởng tượng nếu em mình cũng bị hành hạ như thế, cha mẹ và nàng sẽ đau lòng đến nhường nào.
Vậy nên, nàng không thể làm ngơ trước thương tích trên người Lệ Tiêu.
Nàng nhúng khăn tay vào nước, rồi chậm rãi bước tới gần hắn.
“Đưa tay ra.” Nàng dịu giọng.
Lệ Tiêu vẫn không nhúc nhích, nàng đành trực tiếp kéo lấy tay hắn.
Khi đầu ngón tay nàng chạm vào da thịt hắn, Lệ Tiêu lập tức run nhẹ.
Thẩm Hạ cúi đầu, kiên nhẫn lau sạch máu và bùn đất bám đầy trên bàn tay nhỏ kia.
Hắn không nhịn được mà len lén liếc nàng...
Biểu cảm ôn hòa, ánh mắt nghiêm túc — hoàn toàn không có chút nào là giả dối.
Biểu cảm như thế... hắn chỉ từng thấy trên gương mặt của mẫu phi.
Tại sao đột nhiên nàng lại đối xử tốt với hắn?
Lẽ nào là muốn hắn hạ phòng bị, sau đó bất ngờ hạ thủ?
Nghĩ đến đây, trong mắt Lệ Tiêu lại lặng lẽ tràn ra hàn khí.
Lúc ở rừng đào...
Lẽ ra khi ấy hắn nên giết nàng rồi mới phải.