"Chủ thể Thẩm Hạ đã được ràng buộc, nhiệm vụ giết phản diện sắp được khởi động."

Ngay lúc Thẩm Hạ mở mắt ra, câu mệnh lệnh này cũng vang vọng trong đầu nàng.

Nàng thấy nơi viện tử phía xa, một nha hoàn tay cầm roi, vẻ mặt ngạo mạn quất liên hồi lên thân thể gầy gò của thiếu niên nằm dưới đất.

Thiếu niên áo quần rách nát, toàn thân thương tích chồng chất, máu tươi loang lổ, chỉ còn biết co rúm thân thể, giống như một con thú nhỏ thê thảm bị vây khốn.

"Cho ngươi hầu hạ Tam tiểu thư mà đến chuyện nhỏ nhặt này cũng không làm xong, xem ta không đánh chết ngươi mới lạ!"

"Chủ thể, hắn chính là phản diện Lệ Tiêu! Sau này thế giới này trở nên hỗn loạn cũng vì hắn hắc hóa, cướp lấy vận mệnh của nam chính!"

"Ngươi mau qua đó giúp nha hoàn kia hành hạ hắn. Phản diện càng thống khổ, vận mệnh của nam chính càng thịnh, tương lai hắn mới không dậy nổi sóng gió."

Hệ thống gào rú trong đầu Thẩm Hạ.

Thấy nàng vẫn đứng im bất động, nó bắt đầu nổi giận: "Ngươi còn ngây ra đó làm gì! Cục Xuyên Thư chúng ta mất nửa năm đào tạo ngươi, mang ngươi từ thế kỷ 21 đến đây là để tiêu diệt phản diện đấy!"

"Mau ra tay! Ta bảo ngươi ra tay ngay! Ngươi không muốn hoàn thành nhiệm vụ, không muốn trở về thế kỷ 21 nữa sao?"

"Nếu ngươi còn không động thủ, chúng ta có quyền xóa bỏ ngươi!"

"Biết rồi..." Thẩm Hạ ôm ngực ho khan, khó nhọc đáp lời.

Nàng kéo lê thân thể yếu nhược, chậm rãi bước về phía bên kia.

Nghe thấy động tĩnh, nha hoàn kia liếc nhìn qua, giọng nói châm chọc: "Thất tiểu thư, thì ra ngươi còn chưa chết à. Thân thể thật yếu đuối, Tam tiểu thư chỉ bắt ngươi quỳ bốn canh giờ thôi mà cũng ngất."

Chỉ là quỳ bốn canh giờ thôi sao? Ngực Thẩm Hạ nghẹn lại một cơn tức giận, chính là tuyệt vọng mà thân thể nguyên chủ để lại đang gào thét.

Trước đó, nha hoàn này trộm đồ của chính thất phu nhân rồi vu oan cho nguyên chủ.

Nguyên chủ bị phạt ngâm mình trong nước lạnh suốt một canh giờ, nằm liệt giường nửa tháng, hôm nay lại bị bắt quỳ dưới nắng suốt bốn canh giờ, cuối cùng hồn lìa khỏi xác.

"Đã tỉnh rồi thì mau qua đây dạy dỗ cái thứ tiện nhân này một trận. Nếu làm tốt, Tam tiểu thư có khi sẽ cho ngươi cơ hội chuộc tội đó."

Hệ thống cũng gào lên phụ họa: "Phải phải phải, Tam tiểu thư Thẩm Anh trong tương lai là một trong những bằng hữu tốt của nam chính. Ngươi thân cận nàng, sẽ dễ giúp nam chính đoạt thiên hạ hơn!"

"Giúp nam chính đoạt thiên hạ?" Thẩm Hạ cúi đầu, nhẹ giọng nhắc lại câu nói kia của hệ thống, hận khí trong lòng như muốn phá tan lồng ngực.

Nam chính muốn xưng bá, tại sao lại phải hy sinh người khác!

Nàng đột ngột ngẩng đầu, rồi dồn hết sức lực toàn thân giật lấy roi trong tay nha hoàn, siết chặt lên cổ đối phương.

Lợi dụng lúc đối phương vùng vẫy, nàng rút trâm gỗ cắm trên đầu xuống, không chút do dự đâm thẳng xuống!

Máu tươi phun trào, nhuộm đỏ nửa gương mặt nàng, giống như một quỷ mị tà ác.

Nha hoàn trợn tròn mắt, đến chết cũng không hiểu nổi vì sao Thẩm Hạ – vị tiểu thư thứ xuất nhút nhát yếu đuối kia lại dám ra tay giết người.

"Thẩm Hạ! Ngươi điên rồi, ngươi điên thật rồi! Ngươi dám tùy tiện giết người! Ngoài phản diện ra, mạng kẻ khác ngươi không có tư cách tước đoạt! Ta phải báo cáo cấp trên, phán định ngươi không đủ tư cách!"

Tiếng cảnh báo chói tai của hệ thống vang lên.

Thẩm Hạ nửa quỳ dưới đất, rõ ràng thân thể đã suy yếu đến cực hạn, nhưng vẫn đưa tay về phía hệ thống...

Năm ngón tay nàng siết lại, xuyên thẳng qua thể thể ảo của hệ thống, bóp nát con chip trong tích tắc.

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, hệ thống ngạo mạn kia lập tức tan thành mây khói.

Báo cáo lên cấp trên? Nó đâu còn cơ hội nữa! Nửa năm qua nàng nhẫn nhục chịu đựng, hôm nay – ngày đầu tiên bị ném vào thế giới này cuối cùng cũng giết chết được kẻ xiềng xích nàng!

Ở thế kỷ 21, nàng có cha mẹ yêu thương, có đệ đệ hiểu chuyện, có sự nghiệp yêu thích. Vậy mà cái gọi là "Cục Xuyên Thư" chỉ vì một câu "Thế giới trong sách cần ổn định", liền cướp đoạt linh hồn nàng đem tới nơi đây.

Chúng còn muốn biến nàng thành con rối biết nghe lệnh, ép nàng hoàn thành đủ loại nhiệm vụ.

Nàng giả vờ thuận theo, thực chất là âm thầm chờ đợi thời cơ.

Đột nhiên, một tiếng r*n rỉ đau đớn vang lên phía sau.

Thẩm Hạ quay đầu lại, chạm phải ánh mắt đầy thù hận của Lệ Tiêu.

Hắn thoi thóp hấp hối, nhưng ánh nhìn vẫn như dã lang đói khát, chỉ mong được xé xác nàng ra mà ăn thịt uống máu.

Trước khi tới thế giới này, nàng đã được truyền tải đầy đủ thông tin trong sách.

Lệ Tiêu, thập hoàng tử nước Tấn, năm nay mười hai tuổi. Mẫu phi Tần Quý Phi là đích nữ phủ Tướng quốc – Giang gia.

Năm xưa, hoàng đế có thể thuận lợi đăng cơ, công lao của Giang gia không thể bỏ qua. Thế mà sau khi y lên ngôi, lại trở mặt vong ân bội nghĩa, ra tay tru di cả Giang tộc, Tần phi cũng bị thiêu chết trong cung.

Lúc đó, Lệ Tiêu mới tám tuổi. Nhưng hoàng đế vẫn chưa yên tâm, sai người ép hắn uống độc, đày đến đảo Nam Ly ở tận cùng phương nam.

Tri phủ đảo Nam Ly – Mộ Dung Kha là người cùng tộc với đương kim hoàng hậu. Có hắn trông chừng, Lệ Tiêu căn bản chẳng thể nổi dậy.

Còn Thẩm gia vốn là thế lực địa phương trên đảo Nam Ly. Phụ thân Thẩm Hạ – Thẩm Đoan Thành xuất thân hải tặc, sau quy thuận triều đình, tuy được ban cho chức quan nhỏ nhưng trong máu vẫn là man di hung bạo.

Người Thẩm gia coi việc hành hạ Lệ Tiêu là thú vui. Bao năm nay, hắn sống trong Thẩm phủ còn không bằng một con chó.

Hôm nay chẳng qua là vì hắn lỡ tay làm vỡ chén trà của Tam tiểu thư Thẩm gia, liền bị lệnh trói lại, dùng roi tẩm nước muối mà đánh.

Trong hoàn cảnh như vậy, Lệ Tiêu tất nhiên hận cả Thẩm gia đến tận xương tủy, dù nguyên chủ chưa từng trực tiếp tổn thương hắn.

Thẩm Hạ bò tới, đỡ hắn ngồi dậy.

Hắn là phản diện của thế giới này, là chìa khóa để nàng trở về. Hắn tuyệt đối không thể chết lúc này!

Dựa theo ký ức, nàng lục lọi bên hông, cuối cùng cũng tìm được một viên thuốc trị thương.

Đây là thứ mà nguyên chủ đã dốc cạn bạc vụn để mua, vốn định giữ lại cho bản thân dùng. Nhưng lúc này hiển nhiên Lệ Tiêu cần hơn nàng.

"Cút..." Lệ Tiêu khàn giọng rít ra một chữ, phẫn nộ đến độ ho dữ dội, thậm chí ho ra máu.

Hắn cho rằng nàng cũng giống đám người Thẩm gia kia, đều muốn lấy mạng hắn.

Thẩm Hạ đã chẳng còn sức để giải thích, nàng nhét viên thuốc vào miệng hắn, rồi vỗ mạnh sau lưng.

Lệ Tiêu thương thế nặng hơn nàng nhiều, căn bản không có sức phản kháng.

Cảm giác viên thuốc trôi xuống bụng, hắn tuyệt vọng nhắm mắt lại. Hôm nay hắn thực sự sẽ bị nữ nhân này hạ độc chết sao?

Đợi chắc chắn hắn đã nuốt thuốc, Thẩm Hạ mới ngã vật xuống đất, toàn thân toát mồ hôi lạnh, thở hồng hộc.

Trong sách viết rằng, chính vì vết thương lần này mà Lệ Tiêu suýt mất nửa cái mạng, từ đó trở thành phế nhân, kế hoạch liên hệ tàn dư Giang gia bị trì hoãn nghiêm trọng.

Mãi mười năm sau hắn mới rời được hòn đảo này, thành lập thế lực, đối đầu triều đình.

Mười năm quá dài, nàng không thể chờ nổi. Nàng muốn về nhà càng sớm càng tốt, vậy nên phải cứu hắn!

Hồi lâu sau, Thẩm Hạ mới hồi phục một chút.

Nàng tìm công cụ, kéo xác nha hoàn kia đến rừng đào mà Tam tiểu thư Thẩm Anh thích nhất, đào hố chôn đi.

Không rõ tỉnh lại từ lúc nào, Lệ Tiêu mở mắt ra, thấy bóng lưng nàng đang bận rộn.

Hắn sờ bụng mình – thuốc đó vậy mà không phải độc, còn có tác dụng chữa nội thương.

Hơn nữa, nàng còn giúp hắn băng bó vết thương.

Nàng... vì sao lại cứu hắn?

Lúc này, Thẩm Hạ hoàn toàn không nhận ra Lệ Tiêu đang từng chút từng chút bò đến gần mình. Ánh mắt hắn nhìn nàng đầy lạnh lẽo.

Trong tay hắn là cây trâm gỗ vấy máu mà nàng vừa đánh rơi.

Dù nàng vì mục đích gì cứu hắn, tốt nhất vẫn nên giết nàng đi thì hơn. Dù sao người Thẩm gia… ai cũng đáng chết!

Giết nàng đi, giống như hắn mỗi đêm âm thầm lặng lẽ xử lý đám súc sinh từng bắt nạt hắn…

Một chiêu trí mạng, đâm xuống là xong. Nàng đến cơ hội vùng vẫy cũng không có...

Một giọng nói điên cuồng gào thét trong đầu Lệ Tiêu...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play