Ân Tu lạnh nhạt gật đầu coi như đáp lại lời chào, sau đó nhìn về phía cửa nhà mình.
Trước cửa phòng anh so với lúc đi còn có thêm rất nhiều thứ, đều là những chiếc hộp lớn nhỏ chất đống ở cửa.
Ân Tu nhìn những chiếc hộp đó, “Cậu mang đến à?”
Diệp Thiên Huyền lắc đầu, trong nụ cười đầy vẻ trêu chọc, “Là những người chơi khác trong trấn đến cúng bái cho cậu đấy.”
“… Cúng bái gì chứ, tôi có phải là Dạ nương nương đâu.” Ân Tu với vẻ mặt câm nín, nhưng vẫn mở cửa, chất đống những thứ lộn xộn đó vào trong phòng.
Diệp Thiên Huyền cũng thuận lý thành chương mà đi vào phòng, quen đường quen lối ngồi xuống chiếc ghế bên cửa sổ, tự rót cho mình một chén trà, vừa nhấm nháp vừa nhìn Ân Tu bắt đầu sửa cửa.
“Sau khi xem xong phó bản của cậu, ấn tượng của người chơi trong trấn nhỏ về cậu đã thay đổi rất nhiều.” Diệp Thiên Huyền ngồi bên bàn chống cằm, lải nhải, “Tôi đã giáo dục họ ba năm, mới khiến nhiều người chơi cố gắng không đến gần cậu, kết quả cậu vừa vào phó bản là tất cả đều đổ vỡ hết.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT