Kể từ khi rời khỏi Lãng Quên Thành, Ân Tu đã loanh quanh ở khu vực xung quanh, chủ yếu để nghĩ xem tối nay sẽ ngủ ở đâu. Phải đến trưa mai anh mới có thể vào lại thành, và cũng không thể để cư dân phát hiện ra mình đang ở gần đó, cần phải để cho những người đang có ý định chạy trốn đi trước.
Đang định tìm chỗ thì đột nhiên cảm thấy vai trĩu xuống, khối xúc tu nhỏ ban đầu đang bám trên vai quay đầu lại biến thành người, đó chính là Lê Mặc.
Hắn dính lấy vai Ân Tu, thò tay ra sau lưng ôm chặt lấy anh, tràn đầy sự quyến luyến, “Nhớ bạn trai quá đi.”
“Cảm giác ở Lãng Quên Thành thế nào?” Ân Tu đứng yên tại chỗ, để mặc hắn ôm.
“Không tốt lắm đâu.” Lê Mặc lắc đầu, “Lúc nghe nói ở đây sẽ khiến người quan trọng quên đi anh, anh đã muốn bỏ lại Chung Mộ rồi đi luôn.”
Ân Tu: …
“Nếu không phải bạn trai nói phải bảo vệ cậu ấy, thì anh đã đi rồi. Con người yếu ớt lắm, hình người của anh không thể cõng cậu ấy chạy đi mười dặm đường về bên em được, còn dùng hình thái quái vật thì lại sợ cậu ấy chết khiếp… Khó ghê.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT