Anh ta nghĩ cú chém này có thể phá vỡ nơi ảo giác này, nhưng một cú chém xuống, người trước mặt không hề hấn gì, thậm chí miệng còn không ngừng lải nhải.
“Phải trách thì trách anh vô dụng. Ba mẹ muốn anh làm gì anh cũng không chịu làm, vậy tương lai của cái nhà này chỉ có thể dựa vào đứa con hiểu chuyện như em thôi.”
“Anh đoán xem vì sao ba mẹ lại không ưa anh không? Hai người họ đều thích đứa con ngoan ngoãn, còn anh thì không được.”
Em trai lắc đầu, giọng nói đầy sự mỉa mai lạnh lùng, “Nếu đã như vậy, để anh ở nhà làm chút việc nhà, giúp đỡ em thì sao chứ? Anh không được yêu thích, đó đều là lỗi của anh, không thể trách em được.”
Chung Mộ từ từ cúi đầu, nắm chặt cây rìu trong tay, “Tôi có suy nghĩ riêng của mình, tôi có việc mình muốn làm.”
“Con trai đều phải nghe lời người lớn nói. Ba mẹ cũng là vì tốt cho anh thôi? Là anh cứng đầu, cứ nhất định phải chọn con đường của mình, vậy anh còn mong ai trong nhà này coi trọng anh chứ? Không đuổi anh ra khỏi nhà là đã may mắn lắm rồi!” Em trai cứ cười mỉa mai không ngừng. Gương mặt mơ hồ, không nhìn rõ kia khiến Chung Mộ cảm thấy choáng váng.
“Cho nên tôi… sau này đã rời khỏi nhà mà… tôi…” Chung Mộ theo bản năng biện bạch, nhưng sau đó lại lắc đầu. Nhớ ra đây là ảo giác, không để ý đến cậu ta là cách tốt nhất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT