Trong khoảnh khắc, những người xung quanh đều nín thở.
Ân Tu không mở mắt, anh không thấy gì cả, nhưng lại cảm nhận rõ ràng ánh mắt người phụ nữ đang dừng lại trên người mình. Ánh mắt lạnh lùng không có sát khí, nhưng lại vô cùng tàn nhẫn, "Tối mai, là hắn."
"Không được đâu." Giọng trấn trưởng nhanh chóng vang lên bên cạnh, nghe có vẻ rất vội vã, "Hắn không phải người trong trấn, cô không thể chọn hắn."
Người phụ nữ không rời đi, cười gằn hai tiếng, "Hôm qua thì không, nhưng hôm nay thì được."
Giọng trấn trưởng lạnh đi ngay lập tức, "Dù vậy cũng không được, hắn là người tôi để mắt đến."
"Quy tắc nói ta có thể, thì ta có thể." Người phụ nữ cười, giọng nói đầy khiêu khích, "Ta nhất định sẽ chọn hắn, ngươi làm gì được nào? Vi phạm quy tắc à?"
Trấn trưởng im lặng không đáp lời.
Người phụ nữ lại bật cười mỉa mai, từ từ rời đi khỏi trước mặt Ân Tu. Đi được một đoạn, tiếng bước chân liền biến mất.
"Mở mắt!"
Một tiếng nhắc nhở vang lên xung quanh, giọng nói của trấn dân phá vỡ sự tĩnh lặng. Ân Tu cũng từ từ mở mắt.
Vừa ngước lên, anh đối diện với ánh mắt lạnh lùng của trấn dân xung quanh. Tất cả đều nhìn anh như thể đang nhìn một người đã chết, ánh mắt lạnh lẽo đến cùng cực.
Ân Tu quay sang nhìn trấn trưởng bên cạnh, ông đang cúi đầu trầm tư với vẻ mặt khó coi, ánh mắt mơ hồ.
"Cô ta nói chọn tôi là có ý gì?"
Ân Tu vừa cất lời hỏi, trấn trưởng giật mình, rồi nhanh chóng lảng sang chuyện khác, "Không có gì, cậu không cần bận tâm…"
"Là chọn tôi làm tế phẩm?" Lời Ân Tu vừa thốt ra, vẻ mặt trấn trưởng trở nên phức tạp.
Điều này gần như đã xác nhận suy nghĩ của Ân Tu. Anh nghe thấy phản ứng căng thẳng của những người xung quanh thì không khó đoán được ai bị người phụ nữ dừng lại trước mặt, người đó sẽ gặp xui xẻo.
Mỗi ngày hiến tế một người, do người phụ nữ tự tay lựa chọn vào cuối buổi hiến tế của ngày hôm trước, có lẽ chính là quy tắc của buổi hiến tế.
Nhưng vấn đề là, anh không phải người trong trấn, việc lựa chọn tế phẩm không nên bao gồm anh. Lựa chọn của người phụ nữ cũng nằm ngoài dự đoán của trấn trưởng, trước khi rời đi, cô ta còn nói: "Hôm qua thì không, nhưng hôm nay thì được."
Hôm nay anh đã làm gì mà lại trở thành ứng cử viên tế phẩm?
Chỉ có một mình anh có thể, hay tất cả người chơi đều có thể?
"Ông đưa tôi đến tham gia nghi thức hiến tế, là để bán tôi cho cô ta sao?" Ân Tu liếc nhìn đầy ẩn ý, trấn trưởng vội vàng phủ nhận.
"Đơn thuần tham gia nghi thức hiến tế sẽ không bị chọn đâu. Nếu cô ta muốn, dù ở trong nhà, cũng sẽ trở thành tế phẩm…" Trấn trưởng ngước mắt nhìn những người chơi khác trong tòa nhà, "Nhưng tôi đã quên mất chuyện đó, cậu quả thật có tư cách để trở thành tế phẩm."
"Chuyện gì?"
Ân Tu khẳng định, chắc chắn là chuyện gì đó vào ban ngày đã ảnh hưởng đến việc người chơi có khả năng trở thành tế phẩm, nhưng anh vẫn chưa biết cụ thể là chuyện gì.
Trấn trưởng không trả lời câu hỏi này, dường như cũng không có ý định nói.
Ánh mắt ông nhìn Ân Tu trở nên u ám, "Đến nước này, tôi không thể để người khác giết cậu trước được."
Trấn trưởng lại kéo tay Ân Tu, lần này không hỏi trước, nắm lấy tay anh rồi lẩm bẩm một mình: "Cậu là tác phẩm nghệ thuật hiếm có, hai người kia thì không có chút nghệ thuật nào. Cậu mà rơi vào tay họ sẽ chỉ bị xé nát thành từng mảnh thôi, bị ăn thịt thật lãng phí."
Ông nhìn Ân Tu đầy tiếc nuối rồi buông tay quay đi, "Tôi còn có chút việc phải làm, đi trước đây."
Nói xong vài câu khó hiểu, ông ta liền rời đi.
Trấn dân xung quanh sau khi hoàn thành nghi thức hiến tế cũng lần lượt rời đi. Chẳng mấy chốc, quảng trường chỉ còn lại bóng dáng của Ân Tu.
Anh nhìn cái bao tải dính máu cùng những vũng máu còn sót lại trước tế đàn, có vẻ anh phải tăng tốc độ phó bản rồi.
Khi quay về nhà, Ân Tu nhận thấy những người chơi đã ra khỏi phòng, tụ tập ở tầng một.
Có vẻ vì buổi nghi thức hiến tế vừa rồi, họ cũng không thể ngồi yên được. Hôm nay là Ân Tu, ngày mai sẽ là một người khác trong số họ. Cứ ở lại phó bản thêm một ngày, sẽ có một người chơi chết. Nghi thức hiến tế được tổ chức mỗi đêm, không ai muốn đến lượt mình.
"Cảm ơn anh vì đã giúp chúng tôi khám phá ra điều này nhé, nhưng tiếc là anh cũng chỉ sống được đến tối mai thôi. Người chơi bán đồng đội rồi cũng sẽ gặp báo ứng sớm muộn." Trong số những người chơi có ai đó chế giễu Ân Tu khi anh đi ngang qua.
Ân Tu lười đáp lời, quay người lên lầu.
Anh vừa đi, người vừa nói ở dưới lầu bỗng bị thứ gì đó vô hình bóp cổ, trợn trắng mắt.
Những người chơi xung quanh lập tức hoảng loạn, muốn giúp đỡ nhưng không thể làm gì vì không thấy gì cả. Họ chỉ có thể trơ mắt nhìn người chơi đó bị thứ vô hình bóp cổ, không ngừng giãy giụa rồi tắt thở trước mặt mọi người.
Đại sảnh im lặng như tờ. Những người chơi nhìn nhau, rồi im bặt.
Chỉ có người nói xấu Ân Tu mới gặp nạn, những người khác thì không sao. Xem ra Ân Tu này thực sự kỳ lạ, không nên chọc vào.
Lên đến tầng hai, Ân Tu vừa bước vào hành lang, đã thấy một bóng người đen kịt đứng ở cuối hành lang. Trong một hành lang dài hai bên treo đầy tranh, bóng dáng màu đen của Lê Mặc trông đặc biệt âm u.
Mặt hắn chìm trong bóng tối, vẫn giữ nụ cười cố định, đứng im lìm ở cửa như đang chờ anh.
"Có chuyện gì không?" Ân Tu nghe tiếng ồn ào sợ hãi ở dưới lầu, bước dọc hành lang, tay từ từ đặt lên chuôi đao.
Lê Mặc không đáp, chỉ nhìn chằm chằm anh và cười.
Ân Tu tiếp tục bước, ánh mắt không tự chủ trầm xuống, "Anh cũng vội rồi à?"
Hai người có mục đích không rõ ràng với anh, chắc chắn sẽ không để người thứ ba giết anh trước. Họ nhất định sẽ hành động trước tối mai.
Ánh mắt của trấn trưởng trước khi rời đi rất âm u và bất thiện, còn ý đồ của Lê Mặc thì không thể đoán được. Giờ đột nhiên xuất hiện ở đây để đón anh, Ân Tu nghĩ là hắn còn vội hơn cả trấn trưởng.
Đối mặt với câu hỏi của anh, Lê Mặc vẫn không trả lời. Hắn vẫn đứng yên tại chỗ, dáng người thẳng tắp, hai tay đoan trang khoanh trước ngực, mỉm cười chờ đợi anh đến gần.
Tiếng bước chân chầm chậm vang vọng trên hành lang. Những bức tranh xung quanh im lặng, khuôn mặt nhắm nghiền trong tranh không có bất kỳ phản ứng nào với Ân Tu lúc này. Toàn bộ hành lang tràn ngập hơi thở của Lê Mặc. Cái lạnh âm u từ hắn lan ra, không ngừng bao trùm cả hành lang, áp chế tất cả những sự tồn tại kỳ lạ khác.
Ân Tu đi đến trước cửa phòng mình, Lê Mặc vẫn không động, chỉ đứng sau lưng anh, bất động nhìn chằm chằm. Cảm giác bị nhìn khiến anh không hề lơi là cảnh giác.
"Nếu không có gì, tôi vào phòng đây." Vừa hỏi, Ân Tu vừa từ từ giơ tay nắm lấy tay nắm cửa.
Ngay khoảnh khắc anh vươn tay, một bàn tay từ phía sau đột nhiên đưa tới, đùng một tiếng chắn ngang cánh cửa. Gần như cùng lúc đó, Ân Tu rút ra một đoạn đao.
Ánh sáng lạnh lóe lên sắc bén trong đêm. Nếu bàn tay của Lê Mặc vừa nãy vươn về phía anh, thì giờ tay hắn chắc chắn đã đứt lìa.
"Có chuyện gì thì nói thẳng đi." Ân Tu đứng yên tại chỗ, toàn thân tỏa ra sự cảnh giác.
Hơi thở của Lê Mặc hoàn toàn bao trùm phía sau, cái lạnh gần như xuyên qua quần áo dán vào lưng anh, khó chịu đến mức anh run rẩy.
"Tay."
Dường như để xoa dịu sự đề phòng của anh, Lê Mặc nhẹ nhàng thốt ra một chữ. Rồi bàn tay đang chặn cửa buông xuống, nắm lấy tay Ân Tu và kéo anh lại gần.
Ân Tu hơi mơ hồ bị kéo tay quay người lại, đối diện với Lê Mặc. Sau đó anh thấy người đàn ông đen kịt này lấy ra một tờ khăn giấy vuông vắn từ trong túi, lau tay cho anh.
Những ngón tay lạnh lẽo của hắn, cách một lớp khăn giấy mỏng, lau sạch từng ngón tay của Ân Tu, kể cả kẽ ngón tay. Sau khi lau xong, hắn đưa tay nhét tờ giấy vào miệng, nhai đại hai cái rồi nuốt xuống.
Ân Tu im lặng vài giây, rồi mới nhận ra bàn tay này hình như là bàn tay vừa bị trấn trưởng nắm.