Ân Tu không dám khẳng định ngay, chỉ ngầm coi đó là một khả năng.
Ít nhất là qua phản ứng của trấn dân, họ thực sự rất ghét người phụ nữ xuất hiện vào ban ngày và sẵn sàng chuẩn bị cho buổi nghi thức hiến tế.
"Cậu có nhìn thấy tấm bia đá ở cổng trấn khi đến đây không?" Thấy Ân Tu im lặng, trấn trưởng lại chuyển sang chủ đề khác.
"Có." Ân Tu gật đầu, trên đó ghi lại các quy tắc của trấn nhỏ, anh không chỉ xem mà còn ghi nhớ rất kỹ.
"Vậy cậu còn nhớ điều đầu tiên không?" Trấn trưởng lại mỉm cười hỏi.
"Trẻ con không được chạm vào tế đàn ở quảng trường vào ban đêm?"
"Đúng vậy." Trấn trưởng rời mắt khỏi Ân Tu, nhìn về phía tế đàn ở đằng xa, "Trước khi bị phong ấn, người phụ nữ đó rất thích ăn thịt trẻ con trong trấn, nhưng sau khi bị phong ấn, cô ta không còn đủ sức để làm vậy. Sức mạnh duy nhất của cô ta là biến người khác thành quái vật thông qua tế đàn, và chỉ có hiệu lực với trẻ con vì chúng không có sức chống cự. Vì thế, trẻ con tuyệt đối không được chạm vào tế đàn vào ban đêm, nếu không sẽ bị dính lời nguyền và biến thành quái vật."
Ân Tu cúi đầu trầm tư.
Lời giới thiệu trước đó: Một cô bé hạnh phúc cùng mẹ đến ở tại trấn nhỏ quái vật của bà ngoại.
Cô bé cùng mẹ đến trấn nhỏ, nghĩa là họ là khách ngoại lai, không phải người dân ở đây. Và lúc đó trấn nhỏ đã trở thành trấn nhỏ quái vật, chỉ có trấn dân mới biến thành quái vật, còn cô bé và mẹ cô thì không.
Nhưng hiện tại, cô bé lại có thể biến thành quái vật…
"Con bé đã chạm vào tế đàn…?" Ân Tu chỉ có thể nghĩ đến điều này, vì quy tắc thứ năm của trấn nhỏ là cho phép người ngoài xem nghi thức hiến tế, miễn là không vi phạm quy tắc.
Như vậy, có khả năng cô bé đã tham gia nghi thức hiến tế nhưng lại vi phạm quy tắc nên mới biến thành quái vật.
Quy tắc thứ sáu của trấn nhỏ…
【Đối với những người ngoài vô tình vi phạm quy tắc, đừng để họ rời đi khi còn sống. 】
Đây có phải là lý do mảnh giấy của người mẹ liên tục dặn phải giấu cô bé đi không?
Vì trấn dân sẽ xử lý những người ngoài vi phạm quy tắc này, không để họ rời đi khi còn sống, và cô bé cũng phải chết.
Vài câu nói ngắn gọn của trấn trưởng đã gợi mở cho Ân Tu rất nhiều. Giờ đây anh đoán rằng con quái vật hẳn là người phụ nữ kia, chứ không phải cô bé vốn là con người.
Đang ngẩn ngơ, buổi nghi thức dường như đã bắt đầu, những ngọn đuốc xung quanh tế đàn lần lượt được thắp sáng. Ánh sáng lờ mờ nổi bật trong đêm lạnh lẽo, cũng mang lại chút hơi ấm cho trấn nhỏ âm u.
Nhiều người chơi trong các tòa nhà đều thò đầu ra ngoài cửa sổ để quan sát buổi nghi thức này.
"Giờ cậu có muốn đi xem cùng tôi không?" Trấn trưởng lại chìa tay ra với Ân Tu, trên mặt vẫn là nụ cười nhiệt tình.
Ân Tu cúi đầu nhìn bàn tay đó, trong lòng cân nhắc giá trị của những thông tin vừa rồi, rồi lặng lẽ đưa tay lên nắm lấy.
Làn đạn rộ lên: "Anh ta đưa tay rồi! Anh ta đưa tay rồi!!!"
"Anh ta dám để ý tới trấn trưởng! Họ vừa nói chuyện gì vậy?? Những gì anh ta nghe có khác với tôi không? Tôi đã bỏ lỡ thông tin gì sao?! Tại sao Ân Tu lại thay đổi thái độ!"
"Hãy chú ý, người đàn ông trong hình tên là Ân Tu, anh ta vừa đáp lại lời đề nghị nắm tay của một người đàn ông. Nhưng lúc này, một người đàn ông khác trên cửa sổ tầng hai đang trưng ra vẻ mặt âm u, đầy sát khí nhìn chằm chằm họ. Mối quan hệ tay ba kỳ lạ này sẽ kết thúc ra sao, mời đón xem buổi livestream phó bản tối nay."
"Hahaha, người trước hiểu ý ghê."
"Sát khí đã xuyên qua màn hình rồi, mong là trấn trưởng không sao."
"A a a, tôi là người mới, các đại lão đừng chỉ ngồi xem kịch nữa, ai giải thích giùm tôi những lời trấn trưởng vừa nói có ý nghĩa gì với! Tại sao chỉ có tôi không hiểu."
"Yên tâm, chúng tôi cũng không hiểu, dù sao xem đến cuối kiểu gì cũng hiểu, thà cứ xem kịch đã."
"..."
Trấn trưởng kéo Ân Tu đi xuyên qua vòng vây của người dân vào bên trong. Trấn dân đứng thành một vòng tròn quanh tế đàn, chừa lại một lối vào. Lúc này, có hai người khiêng một cái bao tải lớn đi vào từ lối đó, giữa tiếng reo hò của người dân, họ đặt nó lên tế đàn.
Ân Tu quan sát cái bao tải, nó khá lớn, cần hai người khiêng mới nổi. Vật bên trong đã bị cắt thành từng đoạn, qua những vết lằn trên bao tải, Ân Tu vẫn có thể nhận ra một vài đường nét quen thuộc. Cộng thêm vết chất lỏng màu đỏ sẫm không rõ từ đâu chảy ra trên bề mặt, anh gần như đoán được thứ bên trong là gì.
Vật đó vừa được đặt lên tế đàn, sương trắng bỗng tràn ngập từ mọi hướng, gần như không khác gì ban ngày, người phụ nữ kia đã xuất hiện.
Những người chơi đều sợ hãi rụt vào phòng và đóng cửa sổ lại, nhưng vẻ mặt của trấn dân lúc này lại vô cùng bình tĩnh, không một ai rời khỏi tế đàn.
"Nghi thức hiến tế bắt đầu! Bây giờ, sau ba tiếng đếm, tất cả mọi người hãy nhắm mắt lại. Tuyệt đối không được mở mắt giữa chừng, cho đến khi có tiếng thông báo!"
"Ba! Hai! Một!"
Đi kèm với tiếng đếm ngược của người dẫn nghi thức, những người dân xung quanh nhanh chóng nhắm mắt lại. Dù bối rối, Ân Tu cũng nhanh chóng làm theo.
Với kinh nghiệm ban ngày, dù ở trong nhà, nhiều người chơi cũng lập tức nhắm mắt, không dám dây dưa với người phụ nữ này thêm chút nào. Trong khi đó, một vài người muốn xem chuyện gì sẽ xảy ra, nên chỉ đóng chặt cửa sổ, cửa chính và trốn trong phòng để quan sát.
Sau tiếng đếm ngược, xung quanh yên tĩnh khoảng nửa phút. Sương trắng vẫn bao trùm, mang theo chút lạnh lẽo lảng vảng bên cạnh mỗi người ở quảng trường.
Ân Tu lẳng lặng lắng nghe, chú ý. Giữa sự tĩnh lặng, bỗng vang lên tiếng bước chân bên ngoài đám đông. Âm thanh đó chầm chậm đi qua lối vào, tiến về phía tế đàn.
Mỗi bước chân đi qua đều mang theo tiếng nhỏ giọt nhớp nháp, mùi máu tanh và cái lạnh ẩm ướt khiến người ta không dám tưởng tượng cô ta trông như thế nào.
Khi chạm mặt người phụ nữ vào ban ngày, sương mù dày đặc cộng thêm việc anh đã vào nhà trước khi cô ta đến, nên không nhìn rõ cô ta ra sao. Nhưng âm thanh đang đi ngang qua anh lúc này khiến anh thấy tò mò.
Tiếng bước chân lúc nặng lúc nhẹ, có lẽ một chân bị tật, xen lẫn tiếng gì đó bị kéo lê trên mặt đất, lách tách lách tách đi ngang qua mọi người.
Sau khi tiếng bước chân dừng lại trên tế đàn, tiếng bao tải bị xé toạc vang lên trong không khí, từng bọc đồ nhớp nháp rơi xuống đất, mùi máu tanh lập tức lan tỏa.
Tiếng xé và nhai thịt ngay sau đó vang lên, rõ mồn một giữa trấn dân.
Tiếng nhai rợn người, cộng với mùi máu tanh, nhanh chóng khiến những người đang nhắm mắt liên tưởng đến những hình ảnh kinh hoàng. Càng không cho mở mắt, càng dễ tưởng tượng ra những điều rùng rợn.
Ân Tu vẫn giữ tư thế thẳng đứng, đứng im ở phía trước đám đông, lặng lẽ lắng nghe những âm thanh trong bóng tối.
Ban đầu anh nghĩ nghi thức hiến tế này là để trấn áp và củng cố phong ấn, nhưng nghe có vẻ… tế phẩm là để cho người phụ nữ kia ăn?
Đây rõ ràng là một hình thức phong ấn kiểu giam giữ, giống như nhốt dã thú vào lồng, cho ăn đều đặn để cô ta không còn hứng thú chống cự. Nếu cẩn thận hơn, có lẽ còn phải thêm các điều kiện khác vào phong ấn để đảm bảo cô ta hoàn toàn không thể phản kháng.
Nghĩ đến tế phẩm, Ân Tu bắt đầu thấy có lẽ trấn nhỏ này không còn ai là người bình thường nữa. Hình dáng lằn trên bao tải rõ ràng là tay chân người, nhưng buổi nghi thức này lại diễn ra mỗi đêm.
Tiếng kẽo kẹt chậm rãi dừng lại trong sự tĩnh lặng, có vẻ người phụ nữ đã ăn xong, nhưng cô ta vẫn chưa rời đi.
Việc cô ta nán lại một lát khiến hơi thở của những người xung quanh bỗng trở nên gấp gáp, rõ ràng đây là một tình huống bất ngờ.
Chỉ đến khi tiếng bước chân lại vang lên, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng chỉ vài giây sau đó, cảm xúc của đám đông lại căng thẳng.
Tiếng bước chân của người phụ nữ không phải là rời đi, mà là bắt đầu đi lại giữa trấn dân. Mỗi khi cô ta đi ngang qua một người, người đó lại thở dốc, cho đến khi tiếng bước chân rời khỏi mới thở phào một hơi.
Sau khi tiếng đi lại kéo dài khoảng nửa phút, người phụ nữ từ từ đi ngang qua trước mặt Ân Tu.
Bỗng nhiên, cô ta dừng lại.