Làn đạn chỉ có thể nhìn Ân Tu mệt mỏi dựa vào Lê Mặc trong phòng một lúc, cho đến khi 9 giờ tối.
Một cái ôm thân mật khiến Lê Mặc có vẻ tâm trạng cực kỳ tốt, còn Ân Tu thì ngược lại, vẻ mặt bình thản, dửng dưng. Sau 9 giờ, anh đi đến ký túc xá giáo viên.
Ký túc xá giáo viên ở rất gần ký túc xá học sinh, nhưng so với sự ồn ào náo nhiệt của ký túc xá học sinh, nơi đây vô cùng vắng vẻ.
Một tòa nhà năm tầng xám xịt, tường loang lổ vết nứt và rêu phong. Vừa đứng ở lối vào, hơi ẩm và lạnh lẽo đã ập đến. Tối đen và tĩnh mịch, cầu thang thậm chí còn không có mấy ngọn đèn, vô cùng âm u.
Ân Tu thản nhiên cầm đao lên lầu, theo tin nhắn từ Diệp Thiên Huyền, anh đi đến tầng 5.
Thi thoảng Ân Tu sẽ nhớ đến sự tồn tại của làn đạn và nhìn qua hai cái, thỉnh thoảng lại hoàn toàn quên mất, không nhớ gì cả.
Không biết là do trước đây anh không có thói quen bật làn đạn, hay là do ảnh hưởng của phó bản này, khiến anh thường xuyên quên mất sự tồn tại của làn đạn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT