Thích Ngọc cuối cùng cũng hiểu ra, người mà Tề Văn Cẩm hỏi chính là nam nhân kia.
“Đại nhân, chẳng phải vừa rồi đã nghe Chiêu nhi kể sao? Vị công tử ấy chỉ tình cờ xuất hiện…” Thích Ngọc nhẹ giọng đáp, cố gắng giữ sự bình tĩnh.
“Tình cờ xuất hiện để cứu Chiêu nhi? Cứu người xong, không đưa con trai về Tề phủ mà lại đi tìm nàng? Hắn và Chiêu nhi không thân không quen, vậy mà còn cùng con trai thả đèn Khổng Minh?” Tề Văn Cẩm cảm thấy huyệt thái dương như giật từng cơn, nhịp nhàng mà đau đớn. Thực ra, hắn không hề nghi ngờ lòng chung thuỷ của Thích Ngọc, nhưng trong lòng lại dâng lên một sự bực bội không tên. Dường như trong cơ thể hắn có một con mãnh thú đang gào thét, giãy giụa, muốn phá tung lồng ngực.
Cảm giác sợ hãi sâu thẳm trong tâm can bộc phát thành cơn phẫn nộ, khiến hắn không thể giữ nổi vẻ điềm tĩnh thường ngày. Giọng nói của hắn sắc lạnh, mang theo sự gay gắt: “Cứu xong Chiêu nhi, hắn thậm chí không thèm gặp ta, liền vội vã rời đi sao?”
Khi nói những lời này, Thích Ngọc đối diện hắn chẳng hề biện giải. Nàng chỉ lặng lẽ nhìn hắn, ánh mắt bình thản như mặt nước, như thể chính hắn mới là người vô cớ gây rối, không thể nói lý. Sự im lặng ấy khiến Tề Văn Cẩm không khỏi cảm thấy lúng túng. Hắn cố gắng tỏ ra không quan tâm, cố gắng giữ vẻ ung dung, nhẹ nhàng như mây trôi gió thoảng. Nhưng sâu thẳm trong lòng, hắn vẫn có một trực giác mãnh liệt: Nam nhân kia xuất hiện là vì Thích Ngọc.
Hắn cố ý cứu Chiêu nhi, cố ý mượn cớ này để tiếp cận nàng.
Suy đoán ấy khiến Tề Văn Cẩm giận dữ đến đầu óc quay cuồng, thậm chí cảm giác này còn lấn át cả nỗi lo khi biết Chiêu nhi gặp nạn. Hắn không thể kiềm chế được bản thân.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play