Thích Ngọc thoáng ngẩn người, không ngờ chỉ vài lời nàng thốt ra, Tề Văn Cẩm đã có thể đoán trọn tâm tư của nàng.
Nàng sớm đã quên những lá thư viết cho huynh trưởng từ nhiều năm trước, quên rằng trong thư, nàng từng nói muốn tìm một nam nhân bình dị, sống một đời an nhiên. Nhưng nàng không biết, Tề Văn Cẩm lại nhớ rõ, nhớ từng câu từng chữ. Với hắn, những lời ấy như lưỡi dao cắm sâu vào lòng, thời gian càng trôi, tình cảm chất chứa càng nhiều, lưỡi dao ấy càng khiến hắn đau đớn.
Thích Ngọc khẽ nghiêng mặt, tránh ánh mắt của hắn. Lúc này, tâm trạng đang sôi sục trong nàng dần lắng xuống.
Dù Tề Văn Cẩm hiện tại địa vị cao vời, nàng vẫn chỉ là nương tử của hắn. Cơ hội chạm mặt Lý Toản nhiều nhất cũng chỉ là trong những buổi yến tiệc triều đình. Nhưng hắn không biết dung mạo của nàng, nên dù có gặp ở những dịp như vậy, chỉ liếc nhìn từ xa, hắn cũng khó lòng nhận ra nàng.
Bất an trong lòng Thích Ngọc dần tan biến. Về phần Chiêu nhi, con trai tuy giống nàng hơn, nhưng với hoàng đế thì không có nét nào tương đồng. Dù có ai đó nhận ra điểm giống nhau ở ngũ quan, cũng chẳng ai nghĩ theo hướng ấy.
Nàng khẽ thở phào trong lòng, bắt đầu trấn tĩnh để đối diện với người trước mặt. “Ta chỉ muốn nói, nếu ngày trước ta không rời đi, huynh trưởng còn sống, thì giờ đây chuyện vui được gặp hoàng thượng và hoàng hậu, ta cũng có thể kể cho huynh ấy nghe.”
Khi nhắc đến huynh trưởng, nàng thoáng thấy trong mắt Tề Văn Cẩm một tia dao động, nhưng chỉ lướt qua rồi biến mất. Nàng giả vờ không nhìn thấy, tiếp tục nói: “Ta chỉ mới nói một câu, chưa kịp nói hết, ngài lại nghĩ đi đâu rồi?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play