edit: lẻmon
___
Lần đầu tiên ở thế giới này, Từ Thanh Nhiên nghe người khác nhắc đến "mục tiêu công lược" mơ hồ mà rõ ràng kia
Đáng tiếc chỉ nghe tiếng mà chưa thấy người.
“Thượng tướng Thẩm đúng là nhân tài hiếm có của Đế quốc.”
Người dẫn chương trình mỉm cười, lại hỏi: “Hoàng thất tuy đã ra thông cáo những khu vực bị ô nhiễm bởi dị thể sẽ được nới lỏng xử lý tương ứng và mở cho cả hai quân đoàn, nhưng dẫu sao Hồng Thành vẫn là thành phố nằm trong phạm vi quản lý của Ngân Long.”
“Lần này Kim Dực ra tay trước Ngân Long, giải quyết luôn đống vấn đề tồn đọng nhiều năm ở Hồng Thành. Nghe nói còn tính xử lý gộp mấy khu nghiêm trọng khác. Vậy xin hỏi Thượng tá Tạ, nếu mọi việc tiến triển thuận lợi, Kim Dực có ý định hoàn toàn tiếp quản hành động đối kháng ‘Hồng Phong Tinh’ mà vốn do Ngân Long phụ trách không?”
“Nếu phía Kim Dực thực sự có thể khiến hành tinh Hồng Phong hồi sinh, lập được công lao lớn đến thế, liệu các anh có cân nhắc xin quyền quản trị hoạt động lãnh thổ khu vực này từ Hoàng thất chăng?”
Những chủ đề vừa nhạy cảm vừa "nóng" kiểu vậy, đám MC đại diện phe chính phủ của Đế quốc xưa nay vẫn luôn dạn hỏi không ngại to chuyện.
Người đàn ông ngồi trên sofa trầm mặc suốt mười giây.
Tưởng đâu hắn sẽ đưa ra một câu trả lời ngoại giao bóng bẩy, ai ngờ anh khẽ cười rồi nói: “À, Kim Dực giải quyết vấn đề trước Ngân Long—chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?”
Giọng điệu hờ hững, cà lơ phất phơ.
“Lần này ra tay xử lý phiền toái ở Hồng Phong, thật ra cũng chỉ tiện tay mà thôi.”
“Hành tinh Hồng Phong là một trong những trạm trung chuyển vật tư lớn nhất. Nếu bị sinh vật dị thể đánh chiếm, chính chúng tôi bên Kim Dực cũng sẽ đau đầu chết đi được.”
Nói xong, hắn hơi ngẩng cằm về phía ống kính: “Đương nhiên, nếu Ngân Long thực sự bận không kham hết, cũng đừng ôm đồm quá. Chúng tôi không ngại giúp họ tiếp quản thêm vài hành tinh.”
“Ai bảo người giỏi bên Kim Dực chúng tôi lúc nào cũng bận rộn chứ!”
Kiêu ngạo đến mức làm người khác ngứa tay.
MC bên kênh tin tức sững người.
Từ Thanh Nhiên im lặng vài giây rồi bật cười.
---
Cùng lúc đó, ở sảnh tầng trệt bệnh viện vang lên một tiếng gào rung trần.
“Chết—tiệt—!”
“Tạ Nam Quân mẹ nó… Bà đây chỉ đi công tác có một ngày thôi mà!!!”
Người hét chính là một nữ sinh ở đại sảnh.
Cô buộc đuôi ngựa cao, tóc xoăn lọn lớn màu vàng kim giống hệt màu tóc của Tạ Nam Quân trên TV. Khoác áo blouse trắng, vừa thấy bản tin là cô dậm dậm đôi giày cao gót rồi lộc cộc lao ra khỏi bệnh viện.
Mọi người trong sảnh, kể cả nhân viên y tế, đều há hốc miệng.
Từ Thanh Nhiên nhìn cánh cửa tự động mở ra cho cô rồi chậm rãi khép lại, lại bật cười hai tiếng.
Cậu nhớ đến hình ảnh trong bản tin.
Đột nhiên cảm thấy thế giới mới này có vẻ thú vị hơn cậu nghĩ nhiều.
---
Hơn một giờ sau, các chỉ số tăng cao trên đồng hồ của Từ Thanh Nhiên cuối cùng cũng tụt xuống đôi chút.
Tuy vẫn còn sốt, nhưng đầu óc đã tỉnh táo hơn nhiều so với lúc tỉnh dậy buổi chiều. Cậu không rời bệnh viện ngay, mà theo hướng dẫn của Hệ thống lặng lẽ đi đến một góc khá khuất ở tầng 9, nơi hiếm khi có ai qua lại.
Hệ thống: “Đây là cửa sau dẫn vào văn phòng Ghép Đôi Linh Hồn Tương Hợp, đồng thời nằm trong điểm mù của camera giám sát.”
Trước mặt là một cánh cửa trông hết sức bình thường, bên cạnh gắn một ổ khóa quét trông rất giống loại dùng ở cổng nhà máy.
Hệ thống: “Khóa này quét dữ liệu linh hồn cá nhân, còn nghiêm ngặt hơn cả hệ thống ở nhà ngài. Nhưng với tôi thì không thành vấn đề. Đặt tay lên đi, tôi hack cho!”
Cậu làm theo. Đầu đọc quét lướt qua lại mấy lần, rồi phía dưới bật đèn xanh: Xác thực thành công.
“Cạch”—cửa mở khóa.
Sau cánh cửa là một hành lang hẹp tối.
Từ Thanh Nhiên men theo đi đến cuối hành lang, đứng trước một cửa máy khác; trên mặt cửa còn dán một tấm poster cũ kỹ.
【Vượt qua muôn vàn ngân hà, chỉ để gặp được người duy nhất phù hợp với bạn】
Một khẩu hiệu uyển chuyển in trên nền, phía sau là hai luồng linh hồn đang chầm chậm tiến lại gần nhau—trông giống như một poster tuyên truyền cho hệ thống bạn đời linh hồn phù hợp.
Từ Thanh Nhiên đưa tay che khuất phần slogan đầy tình cảm kia, không hề có hứng thú với những lời hoa mỹ ấy. Sau khi xác nhận phía sau cánh cửa không có người, cậu dùng sức đẩy vào trong.
Không gian phía sau hình chữ nhật, đặt đầy những giá cao chất ngất. Trên giá xếp hàng ngay ngắn vô số ổ đĩa từ, thoạt nhìn như phòng lưu trữ hồ sơ. Cậu lại đi qua hai ba căn phòng nữa, cuối cùng dừng trước một cánh cửa kính mờ.
Trên cửa có một ô cửa sổ nhỏ bằng đầu người, có thể nhìn xuyên qua vào bên trong một văn phòng không lớn lắm, bên trong có một nhân viên tóc xoăn ngắn đang ngồi làm việc.
Dựa theo bóng lưng, có thể đoán là phụ nữ.
Từ Thanh Nhiên tựa người vào cạnh cửa, đang suy nghĩ làm sao thực hiện kế hoạch thì đột nhiên có người bước vào.
Là một gương mặt quen thuộc.
Người phụ nữ trong phòng bất ngờ đứng dậy: “Ơ, Thanh An, sao cháu lại đến đây?”
Từ Thanh An lễ phép cúi đầu chào, rồi đi thẳng vào vấn đề: “Chị Diễm, hôm nay cháu đến đây là muốn nhờ chị giúp một việc.”
Người phụ nữ được gọi là chị Diễm bị cách xưng hô ngọt ngào làm bật cười: “Trời ơi, miệng cháu đúng là ngọt thật đấy, ta đã 70 tuổi rồi, cháu còn gọi ta là chị sao.”
“Thôi được rồi, nói đi, muốn chị giúp chuyện gì nào?”
Từ Thanh Nhiên ở ngoài nghe vậy thì giật mình.
Chủ yếu là vì vẻ ngoài của người phụ nữ kia trông chỉ khoảng bốn mươi, cùng lắm năm mươi tuổi, thực tế 70 tuổi thật khiến hắn bất ngờ.
“Thời đại siêu tân tương lai mà,” Hệ thống lên tiếng giải thích, “trình độ y tế và sinh hoạt đều nâng cao vượt bậc. Tuổi thọ trung bình hơn một trăm tuổi, nên chuyện này cũng bình thường thôi.”
Cách một cánh cửa, Từ Thanh An khẽ cười, giọng lẫn chút cay đắng: “Cháu muốn nhờ chị giúp đổi kết quả ghép đôi linh hồn đạt đến 99% giữa anh trai cháu và anh Lục Thành sang một người khác.”
Không gian lặng đi vài giây.
Từ Thanh Nhiên đứng lặng lẽ trong góc tối phía sau cánh cửa, mắt cụp xuống, im lặng.
Người phụ nữ vẫn chưa kịp trả lời thì Từ Thanh An đã đỏ hoe mắt trước.
Cậu ta giơ tay gạt nước mắt, giọng nghèn nghẹn: “Chị cũng biết cháu và dì nhỏ thân nhau thế nào. Hôm ấy chính dì giúp cháu kiểm tra ra kết quả ghép đôi kia. Khó khăn lắm cháu mới đính hôn được với anh Lục Thành, nhưng chị cũng biết anh trai cháu giờ đã cực kỳ chán ghét cháu rồi.”
“Nếu để anh ấy biết chuyện này… cuộc đời cháu có lẽ sẽ hoàn toàn sụp đổ.”
Giọng cậu ta nhẹ nhàng mà chứa đầy cáo buộc: “Tính khí anh ấy ngày càng cực đoan. Hôm nọ còn định làm tổn thương mẹ cháu… Nếu cứ tiếp tục ở bên, cháu thật sự sợ có ngày anh ấy không kiềm chế được, sẽ làm hại đến người nhà.”
“Nhưng anh ấy vẫn là anh trai cháu, cháu không muốn tổn thương anh. Cháu chỉ nghĩ, nếu có thể khiến anh ấy tìm được người mới, ít về nhà hơn, thì có khi mọi người sẽ tốt hơn.”
Một thiếu niên xinh đẹp, không có vẻ uy hiếp, lại yếu thế đứng trước mặt van xin… đại đa số người đều khó lòng làm ngơ.
Người phụ nữ dịu dàng vỗ vỗ vai cậu:
“Thôi nào, đáng thương thật đấy. Chị còn chưa nói gì mà cháu đã khóc thế kia.”
“Hôm đó dì cháu quả thực nhờ ta giúp tính toán lại số liệu ghép đôi. Ta sao có thể không biết chuyện này?”
“Thực ra ta vốn định tối nay tiêu hủy kết quả đó, nhưng cháu nói cũng có lý. Chừng nào chưa giải quyết xong chuyện của anh cháu, thì lòng cũng không yên được.”
“Thế này đi, hôm nay bên doanh địa Kim Dực vừa gửi đến một nhóm người chờ ghép đôi.” Nói rồi bà đi về phía một chiếc quầy bên cạnh.
Trên quầy là một dãy giá kim loại dài, xếp ngay ngắn những khay chứa mẫu dữ liệu cắt lát nhỏ.
Bà đến trước một giá, kéo ra ngăn giữa, bắt đầu tìm kiếm trong các khay đã đầy gần kín.
“Đều biết rồi, những người bị ghép đôi thất bại ở doanh địa nhà mình mới chuyển đến đây thường là những đối tượng 'có vấn đề'. Thôi thì, để chị chọn cho anh cháu một người ‘tốt’ một chút vậy.”
Nghe giọng điệu kia còn cố tình thêm phần dịu dàng, tử tế.
Từ phía sau cánh cửa, Từ Thanh Nhiên nghe xong thì quay sang hỏi hệ thống: “Trong đó đều là những ‘đối tượng thấp kém’, vậy mục tiêu của tôi sao lại cũng nằm trong danh sách đó?”
Hệ thống: “... Phần lớn! Phần lớn là vậy! Những ai mãi không tìm được người ghép đôi phù hợp, trừ người thật sự quá tệ, thì còn một phần nhỏ là vì quá xuất sắc hoặc tư tưởng quá khác biệt, cho nên linh hồn khó mà tìm được người xứng đôi!”
“Mục tiêu của ngài thuộc nhóm sau!”
Từ Thanh Nhiên nhếch môi cười gượng.
Không tin.
Ngay lúc đó, người phụ nữ bên ngoài đã nhanh chóng tìm được cái mục tiêu mình muốn. Sau khi lấy ra, trong mắt bà lộ rõ vẻ đắc ý: “Cậu biết ông chủ Trần nổi tiếng bên doanh địa Kim Dực chứ?”
“Vừa béo vừa xấu, tính tình thì tệ khỏi nói, đời sống cá nhân hỗn loạn đến mức không thể tin nổi, lại còn mang đủ loại bệnh lạ. Năm sáu chục năm rồi chưa từng có bạn đời, đến bạn thân chí cốt cũng không có. Ghép đôi trượt năm này sang năm khác, cả Đế quốc cũng hiếm có người nào như hắn.”
Từ Thanh An rõ ràng từng nghe đến nhân vật này: “Em nghe nói dạo gần đây ông ấy vừa tìm được một người bạn trai trẻ, điều kiện các mặt đều khá tốt, chẳng phải suôn sẻ rồi sao?”
“Ha, cậu chưa biết đấy thôi. Đúng là vất vả lắm mới có một chàng trai nhỏ hơn 20 tuổi, linh hồn phù hợp độ chỉ 29% mà cũng chịu ở bên. Vậy mà ông họ Trần kia không biết quý trọng, suýt nữa thì phá hỏng người ta! Đã vậy còn say xỉn đánh bạn trai, cuối cùng người kia kiện lên tòa.”
“Phải biết, ở Đế quốc, cố tình gây thương tích là trọng tội, đặc biệt khi đã kết hôn thì mức hình phạt càng nghiêm. Sơ suất một chút là nửa đời còn lại phải sống trong tù. Ông ta cũng may nhờ còn có ít tài sản, cuối cùng dùng tiền hòa giải mới thoát tội.”
Bà cầm lên cái chip trong tay: “Đây là bản sao thông tin linh hồn của ông ta. Nếu ta đổi cho anh cậu, cậu thấy sao?”
Từ Thanh An lộ vẻ khó xử: “Tính cách của ông Trần đó như vậy... có phải hơi quá đáng không…”
“Anh cậu còn không nể mặt, dám đến phá hỏng buổi đính hôn của cậu. Giờ cậu còn thay hắn suy nghĩ cái gì? Theo tôi thấy, loại người như hắn, chỉ xứng với loại rác rưởi như ông Trần!”
Nói rồi, bà ngồi xuống trước chiếc màn hình lớn nhất trong phòng, cầm lấy hai con chip: “Yên tâm đi, chị đây là nhân viên kỳ cựu của bộ phận này. Trình độ sửa đổi dữ liệu chip và quyền truy cập cao, trong toàn hệ thống này không mấy ai sánh được. Chắc chắn sẽ sắp xếp cho cậu ổn thỏa!”
Từ Thanh Nhiên đứng sau cánh cửa, lặng lẽ nhìn hai người bên ngoài thao tác.
Rõ ràng kẻ chủ mưu là Từ Thanh An, nhưng lại tỏ ra yếu đuối, đau khổ như thể cậu ta là người bị hại, chẳng muốn đối mặt hay chịu trách nhiệm với những gì mình đang làm.
Cậu cảm thấy… Từ Thanh An không nên học Y, mà nên làm diễn viên thì hơn.
Vài phút sau, người phụ nữ cầm chiếc chip ban đầu trên bàn đưa cho Từ Thanh An xem: “Đây, tôi đã đăng ký dữ liệu linh hồn của Lục Thành vào mã số của ông Trần. Chờ lát nữa tôi sẽ đưa bản sao này cùng các dữ liệu khác lên kho hệ thống. Tổng bộ sẽ sớm phát hiện kết quả đó.”
“Đến lúc ấy, chúng ta sẽ có trò hay để xem rồi.”
Sau khi xử lý xong việc quan trọng, hai người chỉ trò chuyện vài câu rồi rời đi bằng cửa trước.
Lúc này Từ Thanh Nhiên mới mở khoá, bước vào văn phòng. Dưới sự thúc giục của hệ thống, cậu đi thẳng tới khu kệ chứa đầy dữ liệu ghép đôi.
Hệ thống thậm chí còn sốt ruột hơn cậu, liên tục theo dõi tình hình ngoài cửa: “Nhân viên trực ban sắp quay lại rồi, mau lên! Dữ liệu của Thẩm Đình Dục nằm ở giá G-F09!”
Từ Thanh Nhiên nhanh chóng bước đến, trước mặt là một giá tủ chia thành mười mấy hàng dọc, mỗi hàng gồm mười cột, mỗi cột lại chứa mười con chip.
Cậu hỏi: “Tiếp theo?”
Hệ thống: “Hàng thứ ba từ trên xuống, cột B, đếm từ trái qua phải cái thứ 5!”
Từ Thanh Nhiên kéo ngăn kéo hàng thứ ba, nhìn thấy cột có đánh dấu chữ ‘B’ to rõ ràng, rồi theo chỉ dẫn lấy ra con chip đúng vị trí. Cậu giơ lên trước ánh đèn, chăm chú quan sát, trong lòng thầm thấy kỳ diệu bên trong chip như có ánh linh quang mờ mờ phát ra.
Đây chính là "tố chất linh hồn" được chiết xuất từ con người?
Chip nhỏ chỉ cỡ một đốt ngón tay, phía trên khắc một dãy dài chữ và số. Trong đó có ba chữ cái: ‘STY’.
Hệ thống hưng phấn lên tiếng:
“Đúng rồi! Đúng cái đó! Giờ tôi sẽ thay cậu đăng ký dữ liệu đổi mới!”
Trong lúc chờ hệ thống xử lý, Từ Thanh Nhiên tiện tay cầm lấy con chip ban đầu vốn thuộc về ông Trần, đưa lên ánh sáng xem kỹ.
Thật lâu sau, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt, không rõ là giễu cợt hay châm biếm.
Tầng chín không một bóng người, hành lang vắng lặng, bóng dáng cao gầy của người đàn ông bị ánh đèn kéo dài thành một vệt thật dài.
"Tao có chuyện không hiểu." Từ Thanh Nhiên mở lời.
“Nếu Từ Thanh An có thể đổi chip dữ liệu, vậy tại sao không dứt khoát đổi ta thành cậu ta luôn cho xong?”
“Ngài tưởng cậu ta không muốn à?”
“Cậu ta ra tay quá sớm. Năm ngoái vừa tròn mười tám tuổi đã vụng trộm tự lấy mình và Lục Thành đi kiểm tra phù hợp linh hồn, đạt được kết quả tương thích cao tới 88%. Vừa có kết quả là không nhịn được liền tung tin ra ngoài. Có thể đạt đến mức 88% đã rất hiếm trong cả đế quốc, ai ngờ Từ Thanh Nhiên và Lục Thành còn hợp nhau hơn nữa?”
Từ Thanh Nhiên hỏi: “Linh hồn phù hợp chỉ có thể kiểm tra sau khi thành niên?”
“Không hẳn.”
Việc kiểm tra phù hợp linh hồn là một chuyện rất tốn kém. Mỗi công dân trong đế quốc chỉ được miễn phí kiểm tra lần đầu, sau đó nếu muốn làm lại thì phí tổn sẽ tăng theo cấp số nhân. Vì vậy, trừ những gia tộc lớn đã có kế hoạch từ khi còn trong bụng mẹ, thì đa số người thường đều sẽ chờ đến khi trưởng thành, tinh thần ổn định và sẵn sàng tìm bạn đời mới đi kiểm tra.
Từ Thanh Nhiên đột nhiên hỏi một câu chẳng đầu chẳng đuôi: “Cậu ta lần tới khám sức khỏe là khi nào?”
Hệ thống nghĩ nửa ngày mới hiểu là cậu đang hỏi về Từ Thanh An: “Không biết nữa, ngài định làm gì đó?”
Ngập ngừng một chút, lại nói: “Thông tin đăng ký ta chỉ có quyền sửa đổi lúc ngươi vừa mở nhiệm vụ lần đầu thôi đó, ký chủ đại nhân đừng làm loạn nha!”
Từ Thanh Nhiên đi thang máy lên tầng, vừa rẽ vào hành lang thì chạm mặt Từ Thanh An đang sóng vai đi cùng một vị trưởng bối.
“Ha ha ha, được rồi, chờ đến khi cháu chính thức nhập học, ta sẽ đích thân hướng dẫn!” Người nói mặc áo blouse trắng của bác sĩ, đuôi mắt có nếp nhăn nhưng ánh mắt vẫn sáng và có thần, tuy lớn tuổi nhưng trông vẫn đầy sinh khí.
Hẳn là cha của Lục Thành – Lục Ôn Niên.
Trong lúc trò chuyện, hai người cũng trông thấy Từ Thanh Nhiên.
Từ Thanh An ngạc nhiên: “…Anh? Sao anh lại ở đây?”
“Khám bệnh.” Từ Thanh Nhiên đáp gọn ghẽ.
Sắc mặt Lục Ôn Niên lập tức dịu xuống, như thể vừa nhớ lại điều gì không vui.
Ông ta không nhìn Từ Thanh Nhiên, chỉ vỗ vai Từ Thanh An: “Đậu được Grandis là khởi đầu không tệ, cố gắng lên, đừng như một số người chỉ biết đi đường tắt. Nếu cháu tốt nghiệp suôn sẻ, nói không chừng còn có thể vào Quân y đoàn của Quân đội Ngân Long, lúc đó có thể chiến đấu bên cạnh Lục Thành rồi.”
Từ Thanh An cười ngại ngùng: “Cảm ơn bác, cháu cũng đang hướng đến mục tiêu đó.”
Lục Ôn Niên tỏ vẻ hài lòng, đang định dặn thêm vài câu thì một y tá trẻ hớt hải chạy tới.
Cô cầm trên tay một bảng điện tử, giọng đầy kích động: “Giáo sư Lục, viện phụ Tây Tam khu vừa xác nhận có một dị năng giả tinh thần lực hình D!”
Hai mắt Lục Ôn Niên sáng rực: “Mau đưa tôi xem số liệu!”
“Trì tinh thần cấp B… Cũng tạm, có còn hơn không! Lập tức chuẩn bị xe, tôi phải đến Tây Tam khu ngay!” Ông ta hớn hở ôm lấy bảng điện tử, đi theo y tá mà không quay đầu lại, rõ ràng không còn chuyện gì quan trọng hơn lúc này.
Từ xa vẫn nghe thấy tiếng ông hối hả nói: “Đúng rồi, đã báo cho Ác Tháp chưa? Nhanh chóng sắp xếp linh hồn hình E bên trong tháp để ghép đôi với người mới này…”
Khi Từ Thanh Nhiên thu hồi ánh mắt, vô tình thấy Từ Thanh An đang nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Lục Ôn Niên, trong mắt mang theo vẻ ghen tị rõ rệt.
Cậu ta trầm tư như suy nghĩ một chuyện gì đó.
Hai người sống cùng một nơi, cuối cùng vẫn tách ra trở về.
Từ Thanh Nhiên về đến trước, hôm nay Từ phụ phải đi công tác nên không có ở nhà. Không có ông ta, mẹ kế cũng chẳng buồn giả vờ quan tâm nữa, thái độ nhạt nhẽo cho có lệ.
Cậu về phòng tắm rửa sạch sẽ, uống thuốc mang từ bệnh viện về rồi tiếp tục nằm nghỉ trên giường.
Ngủ liền hai ngày trời, mơ mơ màng màng.
Nếu không phải có người dưới lầu đập cửa ầm ỉ, thêm tiếng chuông cửa inh ỏi dội vào đầu, thì có khi cậu còn ngủ tiếp được một ngày nữa.
Nhiệt kế hiện 37,8 độ.
Rèm phòng kéo kín bưng, cậu lười bật đèn, mò mẫm lấy đại bộ quần áo trong tủ rồi khoác thêm một chiếc áo khoác trước khi xuống lầu.
Chuyện xảy ra bên ngoài khiến cậu bất ngờ.
Mấy người mặc quân phục bạc đen vừa chạm mắt với cậu, không hiểu vì sao lập tức cảnh giác cao độ, siết chặt vũ khí trong tay.
Cậu nghi ngờ hỏi hệ thống: “Không phải ngươi nói kết quả phù hợp giữa ta và Thẩm Đình Dục còn chưa có đâu ra đó sao?”
Hệ thống: “…Về lý thì đúng là vậy mà.”
Người đối diện là một người đàn ông trung niên, miệng ngậm điếu thuốc. Trông quen quen, nhưng Từ Thanh Nhiên không nhớ đã gặp ở đâu.
Người đó nhìn cậu vài giây, ngập ngừng hỏi: “Cậu là Từ Thanh Nhiên đúng không?”
“Ừ.” Cậu gật đầu.
Trên cổ Từ Thanh Nhiên vẫn còn quấn băng, dáng vẻ vẫn còn ngái ngủ và yếu ớt. Khuôn mặt thì xinh đẹp, trông vô hại, nhưng trong mắt lại thấp thoáng vẻ lạnh lẽo từng trải, như thể là người đã quen với mùi máu tanh tưởi và giết chóc.
Viên sĩ quan trung niên hỏi tiếp: “Tôi xác nhận chút, cậu năm nay 19 tuổi, ST – tức là loại hình linh hồn và tinh thần lực – vẫn chưa định hình đúng không?”
Từ Thanh Nhiên không rõ câu hỏi, nhưng nhanh chóng tra số liệu sức khỏe và tìm thấy đáp án.
ST: Không xác định.
Cậu gật đầu lần nữa.
Người lính im lặng vài giây, rồi mới lên tiếng: “Chuyện là thế này, căn cứ báo cáo chúng tôi nhận được, cộng với một số hành vi gần đây có phần quá khích của cậu, chúng tôi nhận định cậu có tiềm năng thức tỉnh thành dị năng giả hình E cực đoan.”
“Kể từ hôm nay, cậu sẽ bị liệt vào danh sách theo dõi đặc biệt, được đưa đến Ác Tháp để tiến hành giáo dục định hướng và điều chỉnh hành vi.”