edit: lẻmon
___
“… Mày vừa nói cái gì?”
Giọng của Từ Thanh Nhiên rất bình tĩnh, cũng rất nhẹ nhàng.
Hệ thống không để ý đến vẻ khác thường trong thái độ của cậu, nhiệt tình đáp lời: “Đúng vậy! Tôi đã giúp ngài mang theo nó qua thế giới này rồi, lợi hại không?”
“Nếu ngài không tin, tôi có thể cho ngài nhìn thử một chút.”
Nói xong, hệ thống lôi ra một quả cầu năng lượng dị năng, truyền vào trong không gian tinh thần hiện tại của Từ Thanh Nhiên.
Từ Thanh Nhiên xem xong thì im lặng không nói gì.
Hệ thống lại tiếp lời: “Nó vốn thuộc về một thế giới khác, nên hiện tại vì bị hạn chế bởi các quy tắc và thể chất của ký chủ, tạm thời bị phong ấn trong kho năng lượng của hệ thống, không thể sử dụng được.”
“Nhưng, với tư cách là ký chủ được hệ thống chọn lựa, chỉ cần ngài hoàn thành nhiệm vụ phụ trợ được phê duyệt từ tổng cục, thì dị năng này sẽ hoàn toàn trở lại trên người của ngài. Thậm chí còn có thể dung hợp với tinh thần lực của thế giới này, phát huy toàn sức mạnh.”
Tiếng bước chân người qua lại xung quanh cũng không thể sánh được với tiếng tim đập mạnh mẽ của Từ Thanh Nhiên lúc này.
Hơi thở của cậu bất giác trở nên dồn dập, hai mắt đỏ hoe, nhưng không còn tâm trí để điều chỉnh.
“Người kia… đang ở đâu?”
Giọng nói mang theo vài phần vội vã.
Hệ thống chưa kịp phản ứng: “Hả?”
Từ Thanh Nhiên nắm chặt mặt nạ bảo hộ, giọng điệu cứng rắn hơn: “Mục tiêu công lược, hắn ở đâu?”
“Nhiệm vụ này, tao nhận.”
Hệ thống quả thật không lừa cậu, dị năng quen thuộc kia đang ở ngay bên cạnh.
Giờ phút này, mọi thứ khác đều có thể bỏ qua, chỉ duy nhất dị năng của kiếp trước, cậu nhất định phải lấy lại.
Không đợi hệ thống phản ứng, Từ Thanh Nhiên đã nhíu mày, chủ động thúc giục: “Vậy bây giờ phải làm gì? Trực tiếp đến tỏ tình với hắn luôn được không?”
“Tao thấy Từ gia hình như rất giàu, có nên tung tiền ra tỏ tình oanh oanh liệt liệt trên TV?”
“Hay là dùng trực thăng, nhảy dù thả 9999 đóa hồng xuống tặng hắn?”
Cậu hỏi một cách rất nghiêm túc.
Hệ thống: “…”
Tư duy thẳng nam thật không cứu nổi.
Nó bất đắc dĩ đáp: “Đối phương là thượng tướng của một chiến khu lớn, sau lưng còn là đại thế gia. Ngài muốn tiếp cận hắn, e là chỉ có thể đứng từ xa nhìn một cái bóng.”
“Cho nên cách tiếp cận trực diện là không khả thi, tôi đã lên kế hoạch xong rồi, có thể bắt đầu từ hệ thống S-M của thế giới này mà ra tay.”
Từ Thanh Nhiên: “Hả?”
Hệ thống gì cơ?
… Nó đang nói đến cái “S” với cái “M” kia sao?
(cho mấy mom khong biet SM mà ẻm nghĩ tới là khổ dam, bạo dam đó)
Sắc mặt Từ Thanh Nhiên lập tức tối sầm lại, suýt nữa bóp nát cái mặt nạ bảo hộ đang cầm trong tay.
Tên họ Thẩm này ——
Trâu già gặm cỏ non thì thôi đi, lại còn có sở thích đặc biệt kiểu đó?
Tâm trạng đang hơi khó ở, cậu vừa nhấc mí mắt lên đã vô tình nhận ra những người lạ đi ngang qua hắn đều ghé tai thì thầm, chỉ trỏ về phía cậu. Dù có ai đi một mình lướt qua, ánh mắt họ nhìn hắn cũng kỳ quái như thể đang nhìn một kẻ vừa đáng khinh vừa đáng ghét.
So với bực bội, Từ Thanh Nhiên càng cảm thấy khó hiểu hơn.
Rõ ràng cậu đã cải trang rất kín, mặt còn dán mặt nạ bảo hộ, người ngoài không thể nhận ra thân phận hắn mới đúng.
Vậy rốt cuộc họ đang bàn tán cái gì?
Bên kia, hệ thống vang lên trong đầu hắn, giải thích: “…S-M là viết tắt của Soul-Mate, nghĩa là bạn đời linh hồn.”
Đây là một dạng hệ thống mai mối đặc thù của thế giới này.
Thông qua việc trích xuất "dữ liệu đặc trưng" độc nhất của mỗi linh hồn, rồi dùng thiết bị chuyên dụng thu thập và truyền số liệu lên hệ thống trung tâm của từng khu, từ đó tiến hành ghép đôi. Nếu trong cùng một khu không tìm được đối tượng phù hợp, hệ thống sẽ mở rộng phạm vi toàn quốc để tính toán và tìm ra người có độ tương thích linh hồn cao nhất.
Kết quả ghép đôi không chỉ nhằm tìm kiếm bạn đời hay người yêu, mà còn có thể đề xuất đối tượng phù hợp để kết bạn hay trở thành tri kỷ.
Từ Thanh Nhiên tạm gác lại những suy nghĩ khác, quay lại vấn đề chính: “Vậy tức là, chúng ta muốn lợi dụng việc trở thành người có độ phù hợp cao nhất với vị thượng tướng kia để tiếp cận hắn?”
“Phải đạt mức phù hợp bao nhiêu mới gọi là đạt chuẩn?”
“Độ tương thích linh hồn dao động từ 0% đến cao nhất là 99.99%, không phân biệt tuổi tác, giới tính, nơi sinh hay chủng tộc. Theo quy định của chính phủ, từ 65% trở lên mới được xem là thích hợp để kết giao hay kết hôn, dưới mức đó thì tỷ lệ ly hôn tương đối cao.”
“Nhưng mục tiêu của chúng ta không chỉ là đạt chuẩn, mà là phải trở thành người có độ tương thích cao nhất với hắn, ít nhất cũng phải từ 98% trở lên. Vì chỉ cần vượt qua mốc này, đế quốc sẽ ra lệnh cưỡng chế kết hôn. Hắn có muốn từ chối cũng không được!”
Từ Thanh Nhiên nghĩ bụng: Thì ra kế hoạch này còn tính cả chuyện ép cưới dân đực…
Thấy hệ thống nói chuyện rất chắc chắn, cậu hỏi lại: “Mày có thể sắp xếp được số liệu này thật à?”
“Không thể.”
Không khí ngưng lại, rơi vào trầm mặc.
Hệ thống vội vàng bổ sung: “Nhưng mà, nếu có sẵn một tập thì tôi có thể giúp ngài đổi trắng thay đen xoay chuyển càn khôn!”
Từ Thanh Nhiên không hề vui mừng vì điều đó.
Trong đầu cậu nghĩ những cặp có độ phù hợp từ 98% trở lên vốn đã hiếm vô cùng, làm gì dễ mà có sẵn.
Không ngờ hệ thống lại đáp: “À không, hiện tại thật sự có một tập nha.”
Từ Thanh Nhiên: “?”
Hệ thống giải thích: “Thực ra nguyên thân và Lục Thành từng được đo có độ phù hợp linh hồn lên tới 99%, chỉ kém 0.99% là đạt mức tuyệt đối trong truyền thuyết.”
Từ Thanh Nhiên thầm nghĩ: đúng là đen đủi.
Việc đo độ phù hợp linh hồn thường chỉ thực hiện nhân tiện khi đi khám sức khỏe.
Nghe nói dì nhỏ của Từ Thanh Nhiên là cán bộ cấp cao trong hệ thống vận hành ghép đôi linh hồn của Bệnh viện Liên hợp Ngân Long. Mấy hôm trước khi đính hôn, nguyên chủ và Lục Thành vô tình khám sức khỏe cách nhau không lâu, dì nhỏ biết chuyện nên đã âm thầm sắp xếp cho họ thử đo độ phù hợp.
Không ngờ kết quả lại ra 99%. Vì làm ngầm, kết quả chưa được ghi vào hệ thống cơ sở dữ liệu của đế quốc.
Hệ thống nói: “Hiện tại chúng ta đang ở Bệnh viện Liên hợp Ngân Long, chính là nơi họ khám sức khỏe. Mẫu thông tin linh hồn của nguyên chủ và tra trúc mã (Lục Thành) hẳn vẫn còn lưu trữ trong viện.”
“Tôi còn biết hôm nay Doanh trại Kim Dực cũng mới gửi tới một đợt dữ liệu, chuẩn bị nhập vào hệ thống cơ sở dữ liệu của Ngân Long, toàn bộ đều là lính độc thân trong cùng một chiến khu, bao gồm cả Lục Thành.”
Vì vậy, bọn họ muốn lợi dụng lúc phần lớn nhân viên tan ca, lẻn vào bộ phận xếp đôi linh hồn, đăng ký lại mẫu thông tin linh hồn của Lục Thành, sửa phần đối ứng thành "Thẩm Đình Dục". Sau đó, trước khi mẫu 99% kia bị xóa bỏ, nhanh tay đưa thông tin mới vào hệ thống cơ sở dữ liệu.
Kết quả cuối cùng sẽ được sinh ra từ hệ thống trung tâm của đế quốc.
Hệ thống hào hứng: “Vậy tôi sẽ giúp ký chủ đại nhân tiếp nhận nhiệm vụ này nhé!”
Từ Thanh Nhiên khẽ dịch người, điều chỉnh tư thế ngồi.
Biểu cảm dưới lớp mặt nạ không được vui vẻ cho lắm: “Sao mày vui thế?”
Hệ thống trả lời ngay: “Vì chuyện này liên quan đến chỉ tiêu KPI của tôi, tất nhiên tôi phải vui!”
Từ Thanh Nhiên không nói thêm gì.
Bên cạnh cậu có một y tá nữ tiến đến, chính là người vừa rồi ở phòng hội chuẩn.
Từ Thanh Nhiên liếc nhìn thẻ tên, thấy viết "Lâm Hiểu".
Lâm Hiểu đưa cho cậu một chiếc găng tay trắng, có vẻ hơi lúng túng: “Từ tiên sinh, đây là để ngài tiện che đi ấn ký linh hồn trên tay trái.”
Cậu hơi khựng lại, đổi tay cầm mặt nạ từ trái sang phải, rồi đưa mu bàn tay trái ra: “Cô nói là cái này?”
Lâm Hiểu lập tức đỏ mặt, cúi đầu nhắm mắt lại: “Vâng thưa ngài, xin ngài nhanh chóng đeo găng tay, tránh gây ảnh hưởng đến người khác trong bệnh viện!”
Từ Thanh Nhiên hơi khó hiểu: “Vì sao?”
Trước khi cô nói đó là ấn ký linh hồn, cậu thậm chí không biết mình có nó.
Lâm Hiểu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng uyển chuyển đáp: “Bởi vì… hơi trái với thuần phong mỹ tục.”
Từ Thanh Nhiên trầm mặc.
Cậu nghĩ cậu đã đại khái hiểu rồi, vì sao ai đi ngang qua cậu cũng nhìn với ánh mắt kỳ lạ.
Tuy chưa rõ ngọn ngành, nhưng cậu vẫn đeo găng vào. Lâm Hiểu lúc này mới thở phào, dám ngẩng đầu nhìn hắn, còn liên tục dặn dò: “Tuyệt đối không được tháo xuống nhé, tiên sinh!”
---
Đêm đã buông xuống khi Từ Thanh Nhiên truyền xong thuốc.
Sảnh chính của bệnh viện trở nên vô cùng yên tĩnh, tiếng TV ban ngày không mấy nghe thấy giờ đây vang lên rõ mồn một.
Trong bản tin, giọng phát thanh viên vang lên rành rọt: “... Từ khi sinh vật kỳ lạ gọi là ‘dị thể’ xâm lấn, chúng đã mang đến vô vàn phiền toái cho cư dân đế quốc. Mất đất, mất nhà, mất tài nguyên, cho đến nay, đã có bảy tinh hệ lớn bị ảnh hưởng nghiêm trọng, trong đó có cả hệ FR Tiên Nữ.”
Từ Thanh Nhiên vừa tới gần máy lọc nước thì lập tức bị mấy câu đó thu hút sự chú ý.
Hình ảnh hiện ra là những ‘sinh vật’ kỳ dị: toàn thân đỏ sẫm, cao thấp béo gầy khác nhau, di chuyển kỳ lạ ở nhiều địa hình. Những công trình bị chúng bao vây nhanh chóng đổ nát. Chúng còn leo lên nóc nhà và bắt đầu xoay tròn theo chiều kim đồng hồ như thể đang thu nhận tín hiệu.
Hệ thống nói với vẻ hứng thú:
“Con người mở rộng lãnh thổ ra không gian, gặp phải sinh vật ngoài hành tinh là chuyện thường tình.”
MC truyền hình tiếp tục đưa tin.
“Là một trong những nơi có thể sinh sống tại Thiên hà Tiên Nữ, Hồng Phong cũng phải chịu ảnh hưởng nặng nề mà sinh vật này gây ra, nhưng phải nói đến hành tinh bị ảnh hưởng nặng nhất là Hồng Thành.”
“Hồng Thành vốn có 38 khu đất, nhưng vì loại ‘dị thể’ cấp I lan rộng không kiểm soát, gần như phải từ bỏ một nửa. Đáng lo nhất là chúng đang di chuyển dần về trung tâm thành phố.”
Hình ảnh chiếu đến một vùng phế tích.
Giữa đống đổ nát là vô số cơ giáp, tàu chiến, cùng ánh sáng từ các vụ giao tranh. Quái vật đỏ xuất hiện khắp nơi, nổ tung thành từng đám khói đỏ, rồi lại tụ tập nhanh chóng.
Từ Thanh Nhiên vừa uống nước, vừa nhìn không chớp mắt.
Thậm chí cảm thấy ngón tay ngứa ran, máu như đang sôi sục.
“May mắn thay, theo tin mới nhất, đêm qua đội C tinh anh của Kim Dực doanh đã bất ngờ tấn công và phá huỷ nguồn nguyên tinh bị loài quái vật kiểm soát tại nam khu 13 Hồng Thành. Điều này khiến bầy quái vật bị tổn thất nặng nề và tạm thời ngăn được chúng tiến vào khu 11.”
Sau đó, màn hình chuyển sang một buổi phỏng vấn trong studio.
“Chào khán giả, tôi là Trần Phong từ đội phát ngôn chính phủ. Người đang ngồi bên cạnh tôi đây là Thượng tá Tạ Nam Quân từ tổng doanh Kim Dực.”
Người đàn ông trẻ khoảng hơn hai mươi tuổi ngồi thẳng người, gỡ mũ để lộ mái tóc ngắn vàng óng như ánh nắng. Hắn duỗi chân dài, mặt lạnh như băng gật đầu với máy quay nếu không tính đến cây kẹo que đang ngậm trong miệng.
Người dẫn chương trình hỏi: “Tạ thượng tá, nghe nói ngài là đội trưởng trực tiếp chỉ huy trận đánh vừa rồi. Vậy vị trí nguyên tinh mấu chốt tại khu 13 Hồng Thành là do ngài phát hiện sao?”
“Ờm…” Chàng trai tóc vàng nhíu mày, ú ớ đáp lời vì cây kẹo trong miệng.
Không đợi anh ta tự tháo ra, một bàn tay ngoài ống kính đã vươn tới rút kẹo khỏi miệng anh như thể nhắc nhở phải nghiêm chỉnh.
Tạ Nam Quân tức đến mức nghiến răng nhưng không dám phản kháng, ngồi thẳng lại: “Có gì đâu, nguyên tinh ở nam khu 13 nổi tiếng khó tìm, nhiệm vụ khó như vậy đương nhiên vẫn là phải nhờ Thẩm đại thượng tướng của chúng ta xử lý.”
Khi nhắc đến cấp trên, giọng điệu có phần… nghiến răng nghiến lợi.