edit: lẻmon

___

Từ Thanh Nhiên khẽ cụp mắt xuống.

Lần đầu tiên có người cho rằng cậu cần phải được dạy cách làm người.

Hệ thống thấy cậu siết chặt nắm tay, tưởng cậu lại sắp nổi điên và ra tay đánh người, vội vã cảnh báo: “Ký chủ đại nhân! Trong tay bọn họ không phải là loại súng ống phổ thông như ngài từng biết trước đây, mà là loại vũ khí phối hợp với tinh thần lực để sử dụng. Tốc độ và khả năng sát thương đều vượt xa khả năng dự đoán của ngài!”

“Huống chi, những kẻ được cử đến để bắt các phần tử cực đoan cấp E này, tinh thần lực đều đạt từ cấp A trở lên, hiện tại ngài chưa đủ khả năng đối đầu với họ! Xin hãy bình tĩnh, che giấu thực lực, che giấu thực lực!”

Từ Thanh Nhiên nghe vậy chỉ nhướng mày, hỏi lại: “Ai nói tao định chống cự?”

Hôm đó, vừa nghe hệ thống nhắc đến cái tên "Ác Tháp", cậu đã nổi lên hứng thú. Đặc biệt là khi biết nơi đó đang giam giữ nhiều phần tử cực đoan cấp E, cậu lại càng muốn đến xem thử.

Đây chẳng phải là cơ hội đưa đến tận cửa sao?

Thế là câụ dứt khoát đáp: “Được thôi, đi luôn chứ gì?”

Trước khi lên đường còn quay đầu hỏi: “Tôi vẫn chưa hết sốt, có thể cho tôi mang theo thuốc không?”

Trần Bân nhả ra một hơi khói thuốc, không ngờ người trước mắt lại phối hợp đến mức này, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.

Càng không ngờ là vừa mới được điều đến đội vệ binh Ác Tháp, nhiệm vụ đầu tiên hắn nhận được lại là bắt đúng người trẻ tuổi mặc áo trắng dính máu mà mình đã gặp ở cửa khẩu Nam 13-11 ngày hôm đó.

Hắn cười khẽ, nhả khói: “Không thành vấn đề.”

Biển sao cuồn cuộn, vũ trụ bao la, đường đi xuyên qua các tinh hệ vốn dĩ đã định sẵn là dài đằng đẵng.

Từ Thanh Nhiên bị đưa lên phi thuyền quân sự chuyên dụng, sau đó được chuyển sang một chiến hạm không gian lớn đóng vai trò như trạm trung chuyển. Chiến hạm được chế tạo từ vật liệu đặc biệt, nhìn qua đã thấy vô cùng vững chắc và khó bị tổn thương, được trang bị thêm không ít chiến đấu cơ và các loại vũ khí.

Nhưng trong thế giới này, chiến hạm cũng giống như những phương tiện giao thông thông thường, hoạt động nhờ vào đội ngũ chuyên trách có tinh thần lực phối hợp điều khiển.

Từ lúc khởi hành đến khi tiến vào phạm vi địa phận mục tiêu, mất hết cả một ngày.

Không khí trong khoang tàu khá hài hòa và yên tĩnh.

Những vệ binh trẻ tuổi tỏ ra thiếu kiên nhẫn, thấy buồn chán liền lôi ra vài bộ bài thẻ du hành cổ lỗ từ thế kỷ trước, tụ lại vừa chơi vừa đùa giỡn. Những người lớn tuổi hơn thì nghiêm túc hơn, ánh mắt luôn dõi theo "tội phạm" đang bị áp giải.

Người đáng lẽ phải căng thẳng nhất là Từ Thanh Nhiên ngược lại lại xem chiếc khoang hẹp này như giường riêng của mình, ngủ say như chết.

Cậu khoác một chiếc áo choàng vải thô màu trắng ngà, sắc màu nhạt càng làm dịu đi những đường nét sắc lạnh của gương mặt. Lúc ngủ ngoan ngoãn không hề cựa quậy, trông lại càng thêm yếu ớt, mềm mại. Thêm vào đó còn đang mang thương tích, sắc mặt tái nhợt yếu ớt khiến ai nhìn lâu cũng không khỏi thấy có chút thương cảm.

“Aizz, dù gì cũng là con nhà giàu được nuông chiều, thân thể yếu đuối như vậy, bị đưa tới Ác Tháp chắc không chịu nổi đâu.”

Một lúc sau, vài vệ binh thấp giọng bàn tán về nhân vật trung tâm trong khoang tàu.

Chỉ cần từng theo dõi vụ bê bối ầm ĩ của trại huấn luyện Ngân Long thời gian trước, cơ bản đều biết đến cái tên Từ Thanh Nhiên. Vụ việc lớn đến mức khiến hắn có dấu hiệu tự sát, bị đưa vào Ác Tháp để "giáo dục lại" cũng không có gì lạ.

Điều khiến bọn họ kinh ngạc là, cái người từng được đồn đại là điên cuồng, đại thiếu gia họ Từ nang ngược phách lối vậy mà trông lại gầy yếu như thế.

“Nghe nói tinh thần lực của cậu ta chỉ ở cấp F thôi mà? Loại chưa hình thành dạng linh hồn tinh thần, tôi không tin sau khi thức tỉnh lại có thể nhảy từ F lên thẳng 3S được.”

“Nhiều lắm thì vào đó học lại, giáo dục cải tạo một chút thôi.”

“Thế thì cũng mệt người quá...”

“Nhưng mà, nếu ngay cả thiếu gia Từ gia mà Thượng tá Lục cũng chẳng thèm để vào mắt, vậy vị hôn thê của hắn phải xinh cỡ nào mới khiến hắn ta động lòng chứ?”

Người vừa buột miệng nói ra câu đó đang cầm hai lá bài quang, bị người bên cạnh cười nhạo một tiếng.

“Tôi từng thấy rồi, chẳng có gì đặc biệt cả. So với hai người họ, đúng là chẳng khác gì sự sỉ nhục.”

Nói xong, hắn ném hai lá bài cuối cùng lên mặt bàn, kết thúc ván chơi.

“Ối trời, Thích Hòa Khiêm, cậu chơi ác quá nha!”

Người bị trêu chỉ cười không đáp, hai tay gối sau đầu, chiếc mũ quân đội treo lỏng lẻo trên tóc theo động tác cúi đầu mà rơi xuống, che khuất hơn nửa gương mặt của hắn

Hắn nhắm mắt, yên lặng nghỉ ngơi.

Chủ tinh hệ của đế quốc Khải An hệ CS Thiên Thần.

Ác Tháp nằm trên hành tinh Nữ Vương - nơi này vừa là cứ điểm trọng yếu của Ác Tháp, vừa là vương đô của đế quốc. Tuy nhiên, hoàng cung và Ác Tháp không cùng tọa lạc trên một đại lục, giữa chúng còn ngăn cách bởi hàng ngàn cây số đại dương.

Ấn tượng đầu tiên của Từ Thanh Nhiên khi đặt chân lên Nữ Vương Tinh là - hành tinh này có vẻ ngoài rất giống Lam Tinh kiếp trước của cậu.

Từ hệ sinh thái thực vật, tỷ lệ phân bố đất liền và nước, cho đến những sinh vật đường phố như mèo chó, chim sẻ, quạ đen... mọi thứ đều quen thuộc đến kỳ lạ. Dọc theo bờ sông là hàng liễu rủ, đung đưa trong gió như gợi lại trong cậu nỗi hoài niệm xưa kia.

Ác Tháp nằm trên một đại lục có tên là "Bắc Minh", nằm ở phương Bắc.

Toàn bộ công trình là một quần thể gồm hàng trăm tầng lầu, xây dựng theo kiến trúc hình trụ rỗng ruột, khép kín theo tầng lớp từ trong ra ngoài, tầng lớn mọc tầng nhỏ tựa như những con búp bê Nga, tổng cộng có sáu tầng tháp liên hoàn.

Tháp trung tâm là tòa cao nhất, được gọi là "Tháp Thực", tên như nghĩa, là tháp thật sự duy nhất trong cả quần thể, có lẽ được sử dụng vào mục đích đặc biệt, không thuộc khu nhà giam. Tòa ngoài cùng rộng nhất có đường kính tương đương quy mô thủ đô nơi kiếp trước cậu từng sống.

Trên bầu trời tháp bay lượn rất nhiều thiết bị cầu tròn, tựa như hệ thống giám sát "Thiên Nhãn".

Càng đi sâu vào tháp, tù nhân bị bắt càng nguy hiểm, tội trạng cũng nặng hơn.

Từ Thanh Nhiên, chỉ bị quy vào diện "phê bình giáo dục", tự nhiên được phân vào tòa tháp ngoài cùng, khu 5 Hào.

Trên đường theo các vệ binh tiến vào tòa tháp lớn, cậu thấy đủ kiểu người bị đưa đến có kẻ sợ đến phát khóc, có thiếu niên phản nghịch vùng vẫy gào thét, có kẻ phẫn nộ mắng mỏ loạn xạ, có kẻ phát điên cười ngây ngô, cũng có người tuyệt vọng muốn đập đầu vào tường sắt để tự sát.

Một vệ binh lớn tuổi đi bên cạnh cậu chợt lên tiếng: “Cậu trông thật bình tĩnh.”

Từ Thanh Nhiên nhớ người này tên là Trần Bân.

Trần Bân là một "quỷ nghiện thuốc", trước khi vào tháp còn luyến tiếc dụi điếu thuốc cuối cùng trên môi. Hắn tiếp tục nói: “Tôi thậm chí không cảm nhận được chút sợ hãi nào từ cậu.”

“Với độ điềm tĩnh như vậy, ở độ tuổi của cậu, lại lớn lên trong nhung lụa đúng là hiếm thấy.”

Từ Thanh Nhiên đáp: “Tôi nhất định phải sợ sao?”

Trần Bân nghe xong cười ha hả, nói: “Đúng vậy, tiểu tử, cậu nên sợ.”

“Nếu sau này kết quả xác định tinh thần lực của cậu không phải là E hình giả thì còn đỡ. Nhưng chỉ cần chưa vượt qua các bài kiểm tra trong tháp, cậu sẽ còn bị giữ lại đây. Nếu kết quả nhân cách không đạt yêu cầu, thậm chí còn phải chịu trừng phạt dưới dạng 'thí nghiệm cải tạo'.”

Kiến trúc bên trong Ác Tháp vô cùng lạnh lẽo. Các khu vực bên trong tối tăm, đơn sơ, ẩm thấp và đầy mùi hôi nồng nặc. Tựa như những căn hầm cũ kỹ chưa từng được sửa sang, khiến người ta khó tin nơi này tồn tại trong thời đại văn minh như hiện tại.

Ấy vậy mà, Từ Thanh Nhiên lại cảm thấy có một sự thân quen kỳ lạ.

Cùng bị đưa vào đợt này còn có mấy thiếu niên thiếu nữ khác, người nhỏ tuổi nhất chỉ tầm mười hai. Họ được dồn chung vào thang máy, đưa đến tầng cao của khu 5 Hào.

Trong thang máy phát ra những âm thanh như tiếng kêu khóc thảm thiết, giống như có người đang chịu cực hình ở đâu đó.

Trong không gian kín bưng, nỗi sợ hãi bị khuếch đại đến cực độ.

Quả nhiên, vài thiếu niên vừa rồi còn mạnh miệng giờ đều đã mặt trắng bệch, run rẩy tựa vào nhau, sợ hãi đến mức gần như bật khóc. Chỉ có Từ Thanh Nhiên vẫn thoải mái đứng dựa vào vách thang, một tay đút túi, dáng vẻ nhàn nhã, thậm chí có phần thiếu kiên nhẫn.

Nhìn hắn như thể đang đi tham quan hay thị sát.

“Anh ơi, chúng ta sẽ trở thành E hình cực đoan giả thật sao? Có phải sẽ bị giam ở đây cả đời không ra được không?”

Cô bé tóc dài nhỏ nhất trong nhóm run rẩy hỏi, vùi mặt vào lòng thiếu niên đi cùng, hai tay ôm chặt lấy anh trai như bám vào cọng cỏ cứu sinh.

Cậu thiếu niên rõ ràng cũng hoảng loạn nhưng vẫn cố vững giọng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô bé: “Sẽ không đâu. Chúng ta sẽ sớm được thả ra thôi.”

Từ Thanh Nhiên thu ánh mắt lại, cúi đầu, lại bắt đầu thẫn thờ.

Thang máy nhanh chóng lên đến tầng 60.

Tầng này có thiết kế nhân văn hơn hẳn tầng dưới, hành lang dài hun hút, hai bên là các phòng không có lấy một tia sáng trời nào, khiến người ta cảm thấy áp lực ngột ngạt.

Trên hành lang, thỉnh thoảng có lính gác và nhân viên công vụ đi lại.

Tất cả đều mặc đồng phục chỉnh tề, thần sắc nghiêm túc. Một số vừa đi vừa chăm chú xem tài liệu trong tay, trông rất bận rộn.

Không phải ai cũng mặc quân phục trắng đen thường thấy. Một vài người mặc áo khoác vàng kim cao cấp, trước ngực gắn huy chương vàng, có hình chim phượng hoàng dang cánh - biểu tượng của Doanh Kim Dực.

---

Cùng lúc đó, sân bay tầng cao nhất khu 5 Hào đón một phi thuyền mini hạ cánh chậm rãi.

Khác với các phi hành khí thông thường, chiến hạm này được trang bị vũ khí khẩn cấp như pháo và súng laser, chất liệu chế tạo từ loại hợp kim xám đậm cứng gấp nhiều lần kim cương - "tinh sa".

Cửa khoang mang dấu huy chương vàng mở ra không tiếng động. Một người đàn ông khoác quân phục vàng kim bước xuống, tháo mũ trên đầu. Khi hắn ngẩng đầu, để lộ đôi mắt sâu thẳm như lòng đáy biển, cảnh vật xung quanh dường như cũng trầm xuống vài phần sắc độ.

“Thượng tướng!”

Vệ binh canh giữ sân thượng vội vàng tiến đến, đứng nghiêm chào, giọng mừng rỡ: “Ngài lại đến Ác Tháp tuần tra sao?”

Khóe môi người đàn ông hơi cong, khí chất ôn hòa khi không còn ở chiến trường trông hắn như một quân tử nho nhã, khiến người ta kính ngưỡng.

"Tổng tư lệnh giao nhiệm vụ, tôi cũng không thể từ chối." Hắn mỉm cười đáp, bước xuống, “Cũng tốt, nhân tiện đến tìm ngục trưởng uống chén trà, nghỉ ngơi một chút.”

Vệ binh đưa anh đến cửa thang máy, lộ vẻ tiếc nuối: “Đại Vương tử điện hạ lại sai ngài tới sao? Với thực lực và thiên phú của ngài, nên được dùng ở những nơi trọng yếu hơn...”

Thẩm Đình Dục nhìn vệ binh đang ấn nút thang máy cho mình, ý cười nơi môi sâu thêm vài phần, nhưng ánh mắt vẫn không để lộ chút cảm xúc.

Khi cửa thang máy mở ra, hắn đội mũ trở lại, bước vào. Trước khi cửa đóng hẳn, hắn để lại một câu nhẹ nhàng vang vọng: “Có lẽ ngài ấy muốn nhắc tôi nên nhớ tôi đến từ đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play