Tạ Trường Sinh vẫn quỳ dưới đất, tư thế nghiêng ngửa ra sau, quả nhiên thấy được Cố Phi Y.
Đầu thu đến rồi, với Tạ Trường Sinh mà nói vẫn còn khá nóng.
Người kia mặc thêm một chiếc áo choàng màu xanh ngọc bên ngoài.
Càng khiến làn da trắng nõn của anh thêm nổi bật, mặt mũi như tượng ngọc.
Tạ Trường Sinh và Cố Phi Y bốn mắt nhìn nhau, cứ thế mà nhìn nhau nửa ngày trời.
Không ít người không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Phi Y.
Đôi mắt dài hẹp kia như cười như không, lạnh lạnh lùng lùng, ai bị anh nhìn kiểu con mồi ấy, dù đang giữa hè cũng toát cả mồ hôi lạnh.
Tạ Trường Sinh lại không sợ, cứ đờ ra mà nhìn anh, rồi bỗng dưng hỏi: “Ngươi là ai?”
Giọng vừa rơi xuống, Cố Phi Y nghiến răng ken két.
Biết người này ngốc, nhưng ngốc đến độ hỏi tên người ta ba lần thì cũng hơi quá.
Rõ ràng nhớ rất rõ Tạ Hạc Diệu mà?
Sao lại mỗi mình anh là bị quên?
Mệt anh còn cho Tạ Trường Sinh ăn mấy miếng bánh ngọt!
Cố Phi Y bước tới, dừng lại ngay trước mặt Tạ Trường Sinh.
Anh hơi cúi người xuống, đưa tay phải ra.
Không thèm trả lời câu hỏi của Tạ Trường Sinh, ngược lại nói: “Đứng lên.”
Tạ Trường Sinh theo phản xạ nắm lấy tay anh.
Mùi hương lạnh lạnh xuyên qua lớp áo choàng và tay áo len vào mũi hắn, hắn vẫn cảm nhận được độ lạnh từ người Cố Phi Y, cả lực cánh tay cũng mạnh hơn vẻ ngoài nhiều.
Dựa vào cánh tay anh, Tạ Trường Sinh đứng dậy.
Vừa quay đầu thì thấy Tạ Hạc Diệu đang nhìn mình với ánh mắt phức tạp.
Nhìn kiểu như thấy cải trắng nhà mình bị lợn rừng đâm vào, đau lòng muốn xỉu.
“Làm trễ thời gian của các đại nhân rồi.”
Cố Phi Y rút tay lại, ánh mắt quét qua đám đại thần: “Bệ hạ đã chờ lâu, mời các đại nhân vào dự tiệc.”
Mọi người vội vàng tản ra, Tạ Trường Sinh cũng bị Tạ Hạc Diệu kéo lại cho vào kiệu.
“Tiểu ngốc, đệ đó đệ đó!”
“Nhị ca gọi không chịu dậy, Cố Phi Y gọi phát là bật dậy ngay? Sợ anh ta hả?”
Tạ Hạc Diệu lắc đầu, làm bộ thở dài khoa trương: “Ai da, mệt nhị ca cõng đệ cả đường!”
Tạ Trường Sinh thấy Tạ Hạc Diệu hình như hơi ghen.
Nhưng hắn cũng không chắc.
Hắn nghĩ một lát, rồi cười ngây ngô với Tạ Hạc Diệu: “Nhị ca là người tốt.”
Tạ Hạc Diệu nghe vậy thì vừa buồn cười vừa lắc đầu.
“Nói ngươi là tiểu ngốc, đúng là tiểu ngốc thật.”
“Người tốt là gì, người xấu là gì?”
Miệng thì nói vậy nhưng môi anh lại cong lên.
Khi tới nơi, hai người xuống kiệu.
Trong điện rộng rãi, đã có khá đông người.
Tạ Hạc Diệu dẫn Tạ Trường Sinh tới chỗ đầu.
Đại hoàng tử Tạ Trừng Kính đã đến, đang nói chuyện với một thiếu niên tướng quân mười tám mười chín tuổi.
Thiếu niên mặc áo gấm tím đen, tay áo bó gọn, bên hông đeo một dải đuôi sói dài.
Lông mày kiếm, mắt sáng, mũi cao thẳng.
Tuy trông rất nghiêm túc và chính trực, nhưng lại toát ra vẻ kiêu ngạo không dễ thuần hóa.
Thấy có người đến gần, thiếu niên ngừng nói.
Vừa quay đầu thì thấy Tạ Trường Sinh.
Mặt cậu ta lập tức tối sầm lại.
Lườm Tạ Trường Sinh một cái, rồi quay lưng bỏ đi.
“Nhị đệ, tam đệ.”
Tạ Trừng Kính định đứng dậy đón, nhưng mới nhúc nhích đã ho khù khụ không ngừng.
Tạ Hạc Diệu vốn chẳng thân thiết gì với Tạ Trừng Kính.
Thấy anh ta ho khan, mặt Tạ Hạc Diệu lộ vẻ giễu cợt.
“Thái tử điện hạ nhớ giữ gìn sức khỏe.” Câu này nói kiểu âm dương quái đản khỏi bàn.
Tạ Trừng Kính không thể không nghe ra, nhưng chỉ dùng khăn tay che miệng cười gượng.
Vừa ngẩng đầu thì thấy Tạ Hạc Diệu đang nhìn mình bằng ánh mắt khiêu khích.
Tạ Trừng Kính thấy khổ trong lòng.
Người hầu ai cũng bảo anh hiền lành, nhưng biết làm sao?
Tạ Hạc Diệu chân có tật, bất cần đời.
Tạ Trường Sinh lại là cục cưng trong lòng phụ hoàng.
Anh tuy là thái tử, nhưng chỉ được cái danh con cả, trong tay chẳng có thực quyền gì.
Trước có sói, sau có hổ.
Không ai thật lòng phục.
Chỉ có thể dè dặt sống.
Cười khổ tính nói chuyện, lại nghe Tạ Trường Sinh đột nhiên mở miệng.
Hắn bắt chước y chang giọng Tạ Hạc Diệu: “Thái tử điện hạ nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Vốn là câu nói chua lét, qua miệng Tạ Trường Sinh lại thành trò cười.
Không chỉ vậy, hắn còn nói nhanh quá, bị ngọng.
Tạ Trừng Kính và Tạ Hạc Diệu không kịp đề phòng, bật cười thành tiếng.
Sau đó lại đồng thời mắc cỡ im re.
Tạ Trường Sinh lại còn vỗ tay cười hề hề.
“Đại ca đỏ mặt, nhị ca cũng đỏ mặt. Ha ha ha ngại quá ha ha ha ha……”
Tạ Trừng Kính đỡ trán: “… Tam đệ……”
Tạ Hạc Diệu giơ tay xoa đầu hắn: “Tạ Trường Sinh, ngươi im ngay cho ta!”
Tạ Trường Sinh vẫn cười khanh khách tránh tay Tạ Hạc Diệu, thì bỗng nhiên trong điện im bặt.
Một bóng dáng vàng chóe chậm rãi bước vào điện chính.
Lão hoàng đế sắc mặt trông có vẻ khỏe hơn lúc trước.
Nhưng hình như đã ngà ngà say, đi loạng choạng, mắt đục ngầu men rượu.
Các quan lại phi tần quỳ rạp thành hàng, hô vạn tuế rền trời.
Thế là trong điện chỉ còn ba người đứng.
Lão hoàng đế, Tạ Trường Sinh.
Và Cố Phi Y bên cạnh ông.
Lão hoàng đế chẳng buồn để ý đám người đang quỳ, chỉ vẫy tay với Tạ Trường Sinh: “Trường Sinh, lại đây.”
Tạ Trường Sinh lấy tay ấn mí mắt, lè lưỡi ra.
Đây là kết quả suy nghĩ kỹ càng của hắn:
Một động tác khiến đám quan lại nghĩ hắn không thân với hoàng đế,
Lại không đến mức chọc giận lão ta ngay trước mặt mọi người,
—— một trò mặt quỷ tuy không nguy hiểm nhưng lại vô cùng xúc phạm.
Lão hoàng đế sững người, Tạ Trường Sinh đã hét toáng lên trước: “Con đói! Con chưa ăn sáng, chưa ăn trưa, khi nào mới được ăn?!”
Thấy con mình gào đói, lão hoàng đế liền xót ruột.
Ông phất tay: “Đứng cả lên đi!”
Nhạc vang lên, phi tần vũ cơ lướt theo nhịp mà múa.
Chỉ có điều, cả bữa tiệc ngoài lão hoàng đế ra, còn ai thật sự vui?
Tạ Trường Sinh vừa thở dài vừa vùi đầu ăn.
Phải nói món ăn này cũng ngon thật.
Chỉ là hơi nóng.
Mùi hương lại hơi nồng.
Tạ Trường Sinh bị xông cho lờ mờ đầu óc.
Hắn lảo đảo ra ngoài điện, tìm được Dương La.
La làng đòi đi WC, bị Dương La lo lắng dặn: “Ngài ngàn lần đừng tè trong quần nhé!”
Rồi vội vội vàng vàng đưa hắn vào nhà xí.
Lúc đi ra, Dương La mặt mày hớn hở.
“Tiểu điện hạ giỏi quá, không tè trong quần, lợi hại lắm!”
Tạ Trường Sinh: “……”
Hắn cố nuốt nhục, làm bộ dạng tự hào hề hề cười.
Phía sau bỗng truyền đến tiếng cười khẩy.
Tạ Trường Sinh quay đầu lại, thấy thiếu niên tướng quân lúc trước nói chuyện với Tạ Trừng Kính.
Cậu ta cao hơn Tạ Trường Sinh nửa cái đầu, khoanh tay tựa vào cột, từ trên cao nhìn xuống.
Thiếu niên nghiêng đầu, lạnh lùng nói: “Tạ Trường Sinh, đây là báo ứng.”
“Hắn là ai vậy?” Tạ Trường Sinh quay sang hỏi Dương La.
Dương La còn chưa kịp nói, thiếu niên kia đã lên tiếng: “Phương Lăng.”
Phương Lăng, tiểu hầu gia nhà họ Phương.
Thật ra ngay từ lần đầu thấy cậu ta, Tạ Trường Sinh đã đoán được.
Bởi vì diện mạo và khí chất như thế, vừa nhìn là biết không phải người thường.
Cỡ như phim truyền hình zoom mặt diễn viên mười mấy giây mới cho nói một câu.
Ai coi cũng không tin đây là vai phụ.
Nhưng hắn vẫn phải giả vờ ngốc.
Tạ Trường Sinh đờ người nhìn Phương Lăng: “À, thế ‘báo ứng’ là gì vậy?”
Phương Lăng khinh bỉ nhếch môi: “Chính là ngươi bây giờ đó.”
Tạ Trường Sinh chẳng những không hiểu câu châm chọc đó, còn tò mò hỏi lại: “Ta sao cơ?”
Phương Lăng nửa tức nửa bất lực nhìn hắn: “Ngươi còn hỏi? Ngươi biến thành đồ ngốc rồi.”
Tạ Trường Sinh lại nghe như đùa, hề hề cười ra tiếng.
Phương Lăng nhíu mày: “Cười gì?”
“Ta cười ngươi cũng ngốc, vậy mà không nhận ra ta không phải ngốc thật.”
Phương Lăng: “……”
Bị Tạ Trường Sinh gọi là “đồ ngốc”, Phương Lăng thấy nghẹn không nói được lời nào.
Muốn châm chọc thêm vài câu, nhưng nhìn vào đôi mắt dại dại kia, chẳng biết hắn có hiểu hay không.
Một luồng tức giận như nghẹn ở ngực Phương Lăng.
Cậu ta nhận ra nói chuyện với Tạ Trường Sinh chỉ tổ làm mình tức thêm.
Cậu bèn hừ lạnh một tiếng, quay đầu bỏ đi.
Phía sau vang lên tiếng leng keng va chạm của ngọc đá.
Tạ Trường Sinh thế mà đuổi theo.
“Ê ê, ngươi đi đâu đấy?”
Tạ Trường Sinh bám sát vai Phương Lăng, đi bên cạnh hỏi: “À đúng rồi, ngươi bao nhiêu tuổi? Bảy, Tám?”
Gân trán Phương Lăng giật giật: “Ta giống bảy tám tuổi hả? Ta mười bảy!”
“Ngươi tên gì cơ? Phương… Phương…”
Phương Lăng mặt đen thui: “Phương Lăng. Ngươi có thể đừng đi theo ta không?”
Tạ Trường Sinh lại hề hề cười: “Không thể.”
Hắn nhớ trong truyện viết rằng lúc nguyên chủ chết là bị tra tấn, cuối cùng bị Phương Lăng đâm xuyên tim, tiễn đi nhanh gọn.
Nhưng Phương Lăng cũng chẳng có kết cục tốt.
Một tháng sau, biên ải loạn lạc.
Phương Lăng dẫn quân trấn áp, lại bị Cố Phi Y chơi khăm, kết cục là bị loạn tiễn bắn xuyên người.
Tạ Trường Sinh thật sự thấy tiếc.
Vì muốn tăng hảo cảm với Phương Lăng + không muốn quay lại sớm + tăng độ khắc sâu hình tượng ngốc ngốc của bản thân, nên dù bị lạnh nhạt hắn vẫn như cái đuôi nhỏ bám theo sau, lải nhải không ngừng.
“Ngươi biết tên ta không? Ta là Tạ Trường Sinh, ngươi cũng có thể gọi ta là 'lnglife'."
Phương Lăng: “……?”
“Ta hỏi ngươi biết vi phân tích phân không? Hàm số mà gặp biến hạn tích phân là phải lấy đạo hàm trước.”
Phương Lăng: “……?”
“À đúng rồi, ngươi biết đại ca ta không? Đại ca ta ghê lắm! Huynh ấy dám ăn phân!”
Phương Lăng: “……?”
Thái tử ca Tạ Trừng Kính mà biết bị em mình bốc phốt thế này chắc ho thêm mấy trận.
Khóe miệng Phương Lăng bắt đầu giật.
Trong lòng không nhịn được thầm chửi: Sao sau khi biến ngốc, Tạ Trường Sinh lại còn đáng ghét hơn trước?
Cậu ta không muốn nói chuyện nữa, đành bước nhanh hơn.
Tạ Trường Sinh vẫn không buông tha, chạy theo sau như hình với bóng.
Khi về đến cửa điện, Phương Lăng đột nhiên dừng bước.
Xoay người, đưa tay bịt miệng Tạ Trường Sinh.
Đôi mắt như sao sáng kia ở rất gần Tạ Trường Sinh.
Hắn vừa trợn mắt đã hiểu ngay vì sao Phương Lăng che miệng hắn.
Hắn nghe thấy tiếng khóc.
Tiếng khóc khàn đặc và đầy tuyệt vọng của một người phụ nữ.
Từ trong điện vọng ra.
________
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Trường Sinh: Đại ca tui dám ăn phân đó nha! (Tuyên bố dõng dạc!)
Tạ Trừng Kính: Khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ… (ho sặc sụa vì bị hại vô duyên)