Lão hoàng đế mê nhất là mấy bữa yến tiệc linh đình.

Ông ta lấy vàng bạc đổ vào đó hết, cứ ba ngày đã mở tiệc nhỏ, năm ngày lại tổ chức tiệc lớn.

Ông ta thì cứ bưng rượu ngon, dựa vào chỗ cao nhất, nhìn quan lại xun xoe nịnh nọt mình, nhìn vũ nữ múa may làm màu lấy lòng mình.

Chỉ là dạo gần đây bệnh nằm liệt giường, nên đành đau lòng bỏ thú vui.

Giờ vừa khoẻ lại là bắt đầu ăn chơi xả láng liền.

Tạ Trường Sinh lơ luôn Tạ Hạc Diệu, né qua anh ta, bước xuống giường, đi chân trần đến bên chiếc bàn, lấy con dao khảm đá quý mà trước đó hắn ném lên mặt bàn, khắc thêm một vết rõ ràng.

Trước vết mới khắc này, mặt bàn đã có chi chít những vết khắc cũ rồi.

Ngang dọc loạn xạ, hình dáng kỳ dị, chẳng theo một quy tắc gì, mà cái nào cái nấy cũng sâu đến ba phần, ít cũng mười mấy hai chục dấu.

Chiếc bàn này thật ra là cuốn lịch sống của Tạ Trường Sinh.

Hắn dùng cách này để ghi lại số ngày hắn xuyên tới đây, rồi đếm ngược đến ngày lão hoàng đế ngủm.

Còn 340 ngày. 340 vết khắc, chính là 340 ngày nữa lão hoàng đế đi đời.

Tạ Hạc Diệu khập khiễng đi tới, tò mò hỏi:
“Tiểu ngốc, ngươi đang làm gì đấy?”

Tạ Trường Sinh “keng” một tiếng ném con dao xuống, cười hiền lành với Tạ Hạc Diệu:
“Sổ tử thần.”

Tạ Hạc Diệu chớp chớp mắt ngây ngốc.

Thấy Tạ Trường Sinh tỉnh dậy, Dương La và đám cung nhân vội tới giúp hắn mặc quần áo, rửa mặt.

Vì là yến tiệc, hôm nay đồ hắn mặc còn cầu kỳ hơn ngày thường gấp bội.

Hết lớp này đến lớp khác, người đeo đồ trang sức tầng tầng lớp lớp, đến cả tóc cũng gắn đầy đá đỏ lấp lánh.

Chỉ cần lắc đầu là “leng keng leng keng” vang như chuông gió.

Tạ Trường Sinh nằm bò ra bàn, gấp giấy chơi chán rồi ngẩng đầu dậy, suýt nữa bị sức nặng đè lăn quay xuống đất:
“Nặng quá trời!!”

Dương La vội vàng đỡ lấy hắn.

Trong lòng vừa thấy buồn cười, vừa thấy xót: ban nãy nhìn hắn ngoan ngoãn không động đậy, cứ tưởng hôm nay hắn nghe lời, nên mới đeo thêm mấy món trang trí cho đẹp.

Giờ mới nhận ra là hơi bị quá tay, vội nhịn cười mà gỡ mấy món đá quý xuống khỏi tóc hắn.

Nhưng Tạ Trường Sinh đã hết kiên nhẫn, không chịu ngồi yên nữa.

Dù Dương La có giải thích kiểu gì cũng không chịu tin là đang giúp hắn nhẹ đầu.

Hắn chạy tới chạy lui trong điện, né trái né phải lanh lẹ như con sóc.

Tạ Hạc Diệu đứng một bên im lặng nhìn Tạ Trường Sinh chơi đùa với đám cung nhân, nhìn khuôn mặt hồn nhiên như trẻ con của hắn cười toe toét, trong lòng không khỏi dấy lên một tia khó hiểu.

Người nếu biến thành ngốc, thì tính cách cũng đổi luôn sao?

Anh nhớ rất rõ: Tạ Trường Sinh từ bé đã nghịch ngợm, mèo chó đều chán ghét.

Anh rõ ràng là từng rất ghét hắn.

Nhưng giờ nhìn đi nhìn lại, lại cứ thấy hắn đáng yêu gì đâu.

Trong lòng Tạ Hạc Diệu rối rắm cực kỳ.

Giống như quả hồng được một vị đại nhân nào đó nịnh nọt tặng mấy hôm trước.

Chát chúa, khô khốc, đang định nhổ ra thì lại cắn trúng miếng ngọt ngào, khiến người ta vừa cáu vừa tức.

Tạ Hạc Diệu hít sâu một hơi, tự nhủ:

Anh có cảm giác này chẳng qua là vì bản thân khác với Tạ Trường Sinh ngốc nghếch thôi.

— Vì anh là người tốt!

Một người tốt thì đương nhiên phải có lòng thương người.

Dù người được thương... từng phế mất chân của anh hồi nhỏ.

Tạ Trường Sinh vừa chạy vòng quanh cột với Dương La, vừa len lén quan sát sắc mặt Tạ Hạc Diệu.

Chỉ thấy anh ta khi thì cười gian, khi thì thở dài, nét mặt đổi nhanh như tắc kè.

Da mặt còn loang lổ bảy màu như nấm độc Vân Nam.

Tạ Trường Sinh âm thầm cầu trời:

Trời ơi thương con, đừng để Tạ Hạc Diệu biến dị trong phòng con nha.

“Hết hồn, nhị ca mà bị ta làm lú tới ngất thì mệt.”

Vừa lúc Tạ Trường Sinh lại chạy ngang Tạ Hạc Diệu thêm lần nữa, anh đột nhiên vươn tay dài chặn đường hắn:
“Đến giờ rồi, phải đi thôi.”

Tạ Trường Sinh mệt thở như trâu, không nói không rằng nhảy vù lên lưng anh:
“Cõng đệ đi!”

Không ngờ hắn nhào tới thật, Tạ Hạc Diệu lảo đảo một cái, cả người cứng đờ.

Dương La giật nảy:
“Điện hạ mau xuống đi, điện hạ!”

Tạ Hạc Diệu xua tay:
“Thôi, không sao đâu.”

Anh nâng chân Tạ Trường Sinh lên, thật sự cõng hắn đi ra ngoài.

Mỗi bước là một cái khập khiễng, nhưng nghĩ đến sau tấm lưng ấm áp kia là Tạ Trường Sinh, anh lại thấy bực bội.

Ngay lúc sự khó chịu đạt đỉnh, đang lẩm nhẩm trong đầu “ta là người tốt” thì anh cảm thấy trên lưng có người... đang ngọ nguậy.

“Đừng có lộn xộn… Ưm?”

Tạ Hạc Diệu chưa nói xong, miệng đã bị nhét cái gì đó.

Anh dùng lưỡi đẩy đẩy mới phát hiện là… một viên hạnh nhân.

Anh mím môi cắn hạnh nhân, cảm xúc trong lòng rối rắm đến mức không biết diễn tả làm sao.

Đi tới cửa điện, đám hầu hạ lập tức chạy tới muốn đỡ Tạ Trường Sinh xuống.

Tạ Trường Sinh lại không chịu, cứ bám lấy không buông, Tạ Hạc Diệu đành thở dài:
“Thôi, cứ thế đi.”

Đến khi lên kiệu, Tạ Trường Sinh mới chịu leo xuống.

Hai người cùng ngồi trong kiệu, Tạ Trường Sinh nhìn chằm chằm Tạ Hạc Diệu không chớp mắt.

Tạ Hạc Diệu hỏi:
“Sao thế?”

Anh vừa dứt lời thì thấy Tạ Trường Sinh giơ tay lên, gỡ một viên đá quý trên đầu mình xuống, theo đó giật luôn vài sợi tóc.

Hắn đau tới mức ê hết cả người, Tạ Hạc Diệu nhìn cũng thấy xót, nhịn không nổi bật cười.

Bàn tay anh chợt thấy nặng nặng.

Tạ Trường Sinh nhét viên đá quý đó vào tay anh.

Tạ Hạc Diệu nhướng mày:
“Tiểu ngốc, ngươi làm gì thế? Cho ca à?”

Tạ Trường Sinh nhỏ giọng:
“Nhị ca cõng Trường Sinh, nhị ca tốt, nhị ca lấy viên sáng lấp lánh này đi đổi kẹo ăn.”

Giọng non nớt như trẻ con, đầy tin tưởng.

Tạ Hạc Diệu mím môi, rồi ném lại viên đá quý vào tay Tạ Trường Sinh:
“Thôi, tiểu ngốc, ngươi giữ lấy đi. Nhị ca chưa nghèo đến mức phải lấy đồ của ngươi.”

Huống chi bây giờ trong triều bao nhiêu ánh mắt đang soi vào Tạ Trường Sinh?

Nếu có kẻ cố tình bắt lỗi, thấy anh nhận đồ của Tạ Trường Sinh, thì lại bị nói là bắt nạt kẻ ngốc.

Thấy Tạ Hạc Diệu từ chối, Tạ Trường Sinh bĩu môi.

Hắn xị mặt như bị ai giựt mất đồ chơi, giơ nắm đấm doạ:
“Nếu ngươi không lấy, ta nhét viên sáng lấp lánh vô lỗ mũi ngươi á!”

Tạ Hạc Diệu: …

Cái tên tiểu ngốc này sao mà mới một giây trước còn ngây thơ vô tà, giây sau đã hoá khùng bất thường?

Hắn nhìn Tạ Trường Sinh áp viên đá quý lên mũi mình, y như thật sự sắp nhét vô thiệt, sợ quá phải giơ tay ra nhận lấy.

“Được rồi, nhị ca nhận.”

_____________

Hôm nay cung yến cực kỳ náo nhiệt.

Quan lại kéo theo thuộc hạ, con trai, con gái tới dự, đám vương công quý tộc thì dắt cả nhà theo, từ cụ già tới trẻ nhỏ.

Chỗ nào cũng ồn ào như cái chợ.

Kiệu mới đi được nửa đường, người đông chật ních, chen mãi không lọt.

Tạ Trường Sinh thấy đây đúng là thời cơ hiếm có.

Một cơ hội tuyệt vời để thi triển tài năng, để cho mọi người tận mắt thấy hắn đúng là đồ ngốc.

Chẳng thèm nói gì với Tạ Hạc Diệu, mặc kệ kiệu còn đang di chuyển, Tạ Trường Sinh vén rèm nhảy cái vèo xuống.

Tạ Hạc Diệu, mấy người khiêng kiệu, với cả đám cung nhân giật nảy mình.

Ai nấy định vươn tay đỡ hắn, nhưng Tạ Trường Sinh lại trơn tuột như con cá chạch, luồn lách khỏi hết mọi cánh tay chụp tới.

Vừa thấy Tạ Trường Sinh, đám quan viên lập tức quỳ xuống hành lễ, nhưng mắt thì vẫn liếc trộm nhìn hắn.

Trong mắt họ lấp lánh một đống chữ to đùng, nhìn kỹ lại toàn là: “Ăn dưa”.

Tin đồn thất thiệt lan quá nhiều rồi.

Ban đầu là “Tiểu hoàng tử đập đầu xong thì ngu người”, sau lại đồn thành “Tiểu hoàng tử ngu rồi, mỗi ngày ăn đất chảy nước miếng, người xấu đi, nghe nói mũi dài bằng hai cái người ta”.

Thật thật giả giả, loạn như ma trận.

Ai cũng muốn biết rốt cuộc Tạ Trường Sinh thành ra sao rồi.

Các đại thần nhìn thấy cái mũi hắn vẫn là mũi, đôi mắt vẫn là mắt, vẫn xinh đẹp như xưa, thậm chí còn lanh lợi hơn, ai nấy đều hơi... thất vọng.

Không ai biết, sân khấu đã sẵn sàng, Tạ Trường Sinh thì đang nghiện diễn quá độ.

Hắn hất cằm, cười ha hả ba tiếng rõ to như chuông đánh, kéo toàn bộ sự chú ý về phía mình.

Rồi đùng một phát, quỳ rạp xuống.

Chính xác là bò bằng đầu gối.

Tay chân phối hợp trơn tru, hắn bò như bay trên nền đất.

Chỗ nào đông người, hắn lao tới chỗ đó.

Các đại thần sợ đến xanh mặt, không ai dám đứng dậy, chỉ biết run rẩy dạt đầu gối né tránh.

Nhưng né đâu có nhanh bằng Tạ Trường Sinh.

Giữa đám đông bỗng vang lên tiếng hét loạn xạ:

“Ai da, ta bị đè rồi…!”

“Tiểu điện hạ! Mau đứng lên!!”

“A! Chân ta! Bị đè rồi! Đau muốn chết!!”

“Gì vậy? Gì đang xảy ra vậy? Ta không nhìn rõ… Có ai nhìn rõ không?”

Tạ Trường Sinh trên đất bò như xe lu, đụng phải không biết bao nhiêu người, khiến kẻ ngã ngựa đổ, hắn trong lòng cũng hơi ngại.

Cũng có chút xấu hổ, hơi... mất mặt.

Nhưng mà, đây là cần thiết.

Phải thể hiện sự tồn tại! Quan trọng nhất là thể hiện!

Vừa bò, hắn vừa tưởng tượng viễn cảnh sách sử ghi lại:
“Tạ Trường Sinh khai hoả phản kháng lão hoàng đế, là người đầu tiên bò khắp đại điện phản phong kiến.”

Tạ Hạc Diệu cũng nhảy xuống, cùng đám cung nhân lao vào kéo hắn.

Tạ Trường Sinh cười ha ha, lăn lộn trên đất:
“Nhột quá, ha ha ha, ngứa chết mất!!”

Tạ Hạc Diệu quát:
“Mau đứng dậy! Đừng làm loạn nữa! Nhìn xem bộ dạng gì đây!”

Mọi người xung quanh nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc nhìn anh.

Phải biết Nhị hoàng tử này ngày thường mê rượu quán kỹ viện, chơi bời đàn đúm với Tạ Trường Sinh, cũng là kẻ chẳng ra gì.

Thế mà giờ lại không đứng xem diễn, lại đi khuyên nhủ?

Tạ Hạc Diệu không quan tâm người ta nghĩ gì. Anh chỉ biết mình... giống như một người mẹ mệt tim.

Vì thứ anh lo lúc này là: đất lạnh thế kia, Tạ Trường Sinh nằm bẹp dưới đó lỡ cảm lạnh thì làm sao?

Tạ Hạc Diệu vừa buồn cười, vừa bất đắc dĩ, vừa có một cục tức nghẹn họng. Cảm xúc lộn xộn quấn lại với nhau, khiến trên mặt anh nở ra một nụ cười méo mó.

Đột nhiên, khung cảnh hỗn loạn đó... lặng ngắt như tờ.

Tiếng la hét, tiếng xin lỗi, tiếng cười rúc rích.

Tất cả đều ngưng bặt.

Ai cũng nghiêm mặt, đồng loạt nhìn về phía sau lưng Tạ Trường Sinh.

Như đang nhìn thấy một con quái vật ăn thịt người vừa mới xuất hiện.

“Chưởng ấn...”

Tạ Trường Sinh nghe thấy sau lưng vang lên một giọng lạnh ngắt:

“Ngài đang làm gì đấy hả?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play