Nói xong, anh cũng chẳng buồn đợi Tạ Trường Sinh phản ứng, quay người đi thẳng vào điện.

Động tác này rõ ràng mang theo chút khinh thường, nhưng cũng không thiếu phần thăm dò.

Anh hơi nghi ngờ Tạ Trường Sinh đang giả ngu.

Cố Phi Y liếc mắt xéo Tạ Trường Sinh từ khóe mắt.

Người ta hay nói thiếu cái gì thì hay để ý cái đó, mà cái thằng chó nhỏ Tạ Trường Sinh này ngày thường lại cứ để tâm người khác có lễ phép với hắn hay không.

Chỉ cần không muốn quỳ, Tạ Trường Sinh liền vung roi không thương tiếc lên người người ta.

Nếu hắn đang giả ngốc, thì thể nào cũng để lộ sơ hở.

Cố Phi Y lén quan sát nhất cử nhất động của Tạ Trường Sinh bằng ánh mắt.

Chỉ thấy Tạ Trường Sinh bị cung nhân kéo dậy từ nền đất lầy lội, chẳng hề bận tâm chuyện mình thất lễ với người khác.

Hắn ngược lại còn cười ha hả.

Đôi mắt hơi híp lại, cong cong như trăng non, làm Cố Phi Y nhìn mà lặng người, chưa từng thấy ai cười... ngốc mà có lực sát thương như vậy.

Vào điện rồi, Cố Phi Y xua hết hạ nhân ra ngoài.

Tạ Trường Sinh không chút cảnh giác, vừa bước vào đã tìm được cái ghế, ngồi phịch xuống, rồi kêu lên:

“Ta khát, khát, khát, khát……”

Cố Phi Y đảo mắt nhìn dấu chân dính bùn Tạ Trường Sinh để lại, nghĩ tới cảnh hắn vừa ngồi bệt xuống đất, giờ lại ngồi luôn lên ghế, không khỏi cau mày: “Bình trà đâu?”

Tạ Trường Sinh ngơ ngác nhìn anh, mặt ngu ngu như chẳng hiểu từ “bình” có nghĩa gì.

Cố Phi Y tuy không vui, nhưng cuối cùng cũng rót cho hắn ly trà rồi đưa qua.

Tạ Trường Sinh đưa tay ra nhận.

Cố Phi Y lại càng nhíu mày dữ hơn.

Bởi vì anh nhìn thấy đôi tay của hắn.

Không thể chối cãi, đó là một đôi tay đẹp. Trắng, thon dài, cân đối.

Nhưng... dính đầy bùn.

Cố Phi Y bỗng có cảm giác muốn cầm khăn lau tay cho hắn.

Anh mắng thầm mình trong bụng: “Mày đúng là có xu hướng làm nô tài.”

Cuối cùng, anh nhét cái ly vào tay Tạ Trường Sinh.

Tạ Trường Sinh đang kêu khát rùm beng nhưng lại không uống ngay.

Ngược lại còn ghé miệng thổi bong bóng dọc theo mép ly.

“……” Cái ly này xong rồi.

Cố Phi Y giấu đi sự chán ghét trong mắt, đứng yên trước mặt Tạ Trường Sinh.

Bóng dáng cao gầy của anh như bao phủ cả hắn, tạo nên một loại cảm giác bị đè ép vô hình.

Do khoảng cách quá gần, mùi hương trên người Cố Phi Y đã hoà lẫn vào hương trà trong tay Tạ Trường Sinh.

Hắn hơi rùng mình một cái, nhưng lại cố gắng đè nén cảm xúc ấy xuống.

Hắn cúi đầu, tiếp tục thổi bong bóng vào nước trà, không thèm ngẩng lên nhìn Cố Phi Y.

Hai người cứ thế giằng co một lúc lâu, đến khi Tạ Trường Sinh bắt đầu cảm thấy bất an, thì đột nhiên một bàn tay lạnh ngắt nắm lấy cằm hắn, ép hắn phải ngẩng đầu.

Ánh mắt giao nhau, Tạ Trường Sinh nhìn thấy trong mắt Cố Phi Y đầy vẻ tò mò tìm hiểu.

Hắn ngẩn ra, cố dặn mình phải giữ bình tĩnh.

Cố Phi Y dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ hai lần lên cằm hắn, hỏi:

“Nghe nói mấy hôm trước điện hạ đụng đầu à?”

Anh cẩn thận quan sát nét mặt hắn.

Tạ Trường Sinh vẫn ngốc ngốc nhìn anh, nghe xong thì cúi mặt xuống, ỉu xìu nói: “Đau đầu.”

Nói rồi hắn nắm tay anh, kéo về sau gáy mình.

Không ngờ Cố Phi Y lại thật sự luồn tay vào tóc hắn, mò mẫm vài cái.

Nhưng... không sờ được sẹo.

Có lẽ là vết thương nhỏ?

Cố Phi Y rút tay về, lại hỏi:
“Bên ngoài ai cũng bảo điện hạ bị ngốc, nhưng ta thì thấy, điện hạ lại rất thông minh.”

“Ta cho rằng, điện hạ giả ngốc, nhất định có lý do.”

Anh nói chắc như đinh đóng cột.

Tạ Trường Sinh cười khà khà, gật đầu: “Đúng, ta không ngốc.”

Cố Phi Y lập tức nheo mắt lại, sắc bén hơn nhiều.

Tạ Trường Sinh lại hồn nhiên như không, nói tiếp: “Dương La nói ta biết tự ăn cơm, ta đúng là thông minh.”

Cố Phi Y: “……”

Anh im lặng một hồi, rồi bất chợt cười lớn.

Anh vốn là kiểu lạnh lùng, ngày thường cười như không cười đã đủ dọa người rồi, huống chi giờ còn cười tươi thế này.

Cố Phi Y đưa tay sửa lại cổ áo cho hắn, ngón tay trượt dọc theo vạt áo xuống ngực hắn, điểm nhẹ một cái.

Hành động nhìn như thân mật, nhưng Tạ Trường Sinh lại thấy như bị điện giật.

Hắn gồng người, cố giữ bình tĩnh, sợ tim đập nhanh bị anh phát hiện.

Giọng Cố Phi Y trầm xuống, vang lên ngay bên tai hắn:

“Nhưng ta đã hiểu rõ... những tượng đất kia...”

Ngón tay điểm vào ngực hắn bỗng ấn mạnh:
“Điện hạ hẳn là cũng biết, ta có bản lĩnh cỡ nào. Nếu điện hạ không chê, ta nguyện làm lưỡi dao sắc bén trong tay ngài.”

Giọng anh càng lúc càng chậm, như thể kéo người ta vào hố sâu:

“Chỉ cần điện hạ muốn, ta đều có thể cho.”

Tạ Trường Sinh “ú ớ” một tiếng, rồi hỏi: “Lưỡi dao sắc bén là gì?”

“……” Cố Phi Y cứng người: “Là... vũ khí.”

“Ngươi gạt ta! Ta xuyên vào truyện cung đình, đâu phải truyện tu tiên, sao ngươi lại là vũ khí được?”

…… Hả?

Rõ ràng chữ nghĩa rất dễ hiểu, sao nghe hắn nói lại rối rắm thế này?

Chẳng lẽ mấy cái tượng đất kia không có ẩn ý gì hết, chỉ là trùng hợp?

Cố Phi Y nhìn ánh mắt ngốc nghếch, lời lẽ lộn xộn của hắn, trong lòng giảm bớt mấy phần nghi ngờ.

Nhưng anh vẫn không dám thả lỏng.

Đang định hỏi thêm, Tạ Trường Sinh lại lầm bầm không dứt.

“Nói tới kiếm linh, may mà ta không xuyên vào truyện tu tiên, làm sư tôn. Hắc hóa, giam cầm, phòng tối, cưỡng ép yêu đương…”

“Còn phải sinh con nữa!” Tạ Trường Sinh bỗng ngẩng đầu, nhìn vào mắt Cố Phi Y: “Ta suýt nữa thì sinh con rồi chạy trốn luôn đó!”

Cố Phi Y: “……”

Kiếm linh? Sinh con? Cái gì thế trời?

Anh nhìn Tạ Trường Sinh đang lảm nhảm không dừng, rốt cuộc tin tám chín phần là hắn thật sự ngốc.

Sau một hồi im lặng, Cố Phi Y lạnh nhạt “hừ” một tiếng:
“…… Ai mà ngờ được, ngươi lại thật sự là đồ ngốc.”

Định chỉ là một câu cảm thán nhẹ nhàng pha chút trêu chọc, nào ngờ Tạ Trường Sinh lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh.

“Ngươi tên gì?” Tạ Trường Sinh hỏi.

Cố Phi Y nhìn hắn.

Anh rõ ràng đã nói tên mình từ trước, vậy mà Tạ Trường Sinh lại không nhớ. Anh cố nén bực: “Cố Phi Y.”

“Cố Phi Y, ta là Tạ Trường Sinh.”

Tạ Trường Sinh ngơ ngác nói với anh: “Ta không phải ngốc tử.”

“Nhưng…” Cố Phi Y nổi hứng đùa dai, nói ác: “Ngươi chính là đồ ngốc.”

“Cố Phi Y.”

“Gì, điện hạ?”

“Ta là Tạ Trường Sinh.”

“Ta không phải ngốc tử.”

Cố Phi Y:……

Không chỉ ngốc, còn bướng y như trâu.

Tạ Trường Sinh nhìn thẳng vào mắt Cố Phi Y: “Đồ ngốc nhà ngươi, ngươi có biết ta thông minh cỡ nào không?”

Nghe Tạ Trường Sinh – một tên ngốc – gọi mình là “đồ ngốc”, phản ứng đầu tiên của Cố Phi Y là: “Bó tay!”

Anh bật cười thành tiếng.

Cố Phi Y không phải là người không biết cười.

Chỉ là ngày thường anh chỉ cong nhẹ khóe môi, kiểu cười nửa miệng nửa không.

Lần này lại là lần đầu tiên anh cười lớn như vậy.

Chỉ có điều, nụ cười này mang cảm giác như dã thú cuối cùng cũng xé rách lớp ngụy trang của mình, khiến người đối diện sởn da gà.

Tạ Trường Sinh run cầm cập, không dám nhìn nhiều, vội cúi đầu lảng tránh.

Cũng may, nụ cười đến nhanh mà đi cũng lẹ.

Cố Phi Y thu lại nụ cười, trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày:
“Ta phải đi hầu hạ Hoàng thượng, điện hạ có muốn đi theo không?”

Tạ Trường Sinh như thể không nghe hiểu, ngơ ngác không phản ứng.

Cố Phi Y lại rất hài lòng với biểu hiện này:
“Xem ra không cùng đường, điện hạ nhớ giữ gìn sức khỏe.”

Bốn chữ “giữ gìn” và “sức khỏe” được anh đọc ra đầy châm chọc, âm điệu như móc méo.

Tạ Trường Sinh vẫn như không hay biết gì.

Cung nhân vốn bị anh cho lui ra lại bị gọi trở về, xúm xít đỡ Tạ Trường Sinh đi ra ngoài.

Ra tới cửa, có lẽ vì đi hơi nhanh, Tạ Trường Sinh tự vấp chân mình, suýt té.

Phía sau, Cố Phi Y bật cười khẽ.

Tạ Trường Sinh nghe thấy anh nói:
“Phùng Vượng, mang cái ghế kia với cái ly ra ném luôn đi.”

Ra khỏi chỗ ở của Cố Phi Y, Tạ Trường Sinh siết chặt tay trong tay áo.

Quá đáng sợ.

Hắn cúi đầu, lủi thủi bước đi, lòng còn rối loạn. Không biết vì sao, hắn bỗng nhớ đến đoạn trong truyện mô tả lúc Cố Phi Y mới tiến cung.

Khi ấy Cố Phi Y mới mười bốn tuổi.

Lão hoàng đế ngu ngốc giết người như ngoé, ngày nào cũng có xác chết bị bọc kín lôi ra ngoài từ cửa nhỏ.

Ai cũng biết, vào cung là như buộc đầu mình lên lưng quần, không biết lúc nào sẽ rớt.

Nhưng còn cách nào khác?

Thuế thu quá nặng, nhà thì nghèo, đến bữa cơm cũng ăn không nổi.

Đám con trai nhỏ thì khóc rống lên vì sợ, riêng Cố Phi Y lại chẳng rơi một giọt nước mắt.

Thậm chí còn nở một nụ cười nhạt.

Ghi tên xong, không đợi ai gọi, anh tự đi vào phòng tắm nước lạnh.

Vì thế mà sốt ba ngày.

Lúc tỉnh dậy, bên cạnh đã thay hai đứa nhỏ khác, cả phòng toàn tiếng gào khóc đến xé ruột.

Chỉ riêng Cố Phi Y là im như thóc, không phát ra lấy một tiếng nấc.

Khi hết sốt, thân thể khoẻ lại.

Và Cố Phi Y cũng như được tái sinh.

Chưa tới một năm, anh đã thành tay sai được hoàng đế tín nhiệm nhất.

Những chuyện khiến người khác nghe thôi cũng tái mặt, anh vẫn làm mặt lạnh mà làm.

Như thể từ đầu đã không có cảm xúc gì, không có độ ấm.

Lúc đọc truyện, Tạ Trường Sinh chỉ thấy Cố Phi Y là một "cool boy".

Nhưng khi thật sự đối mặt, lại còn là kẻ đối địch, hắn mới phát hiện – mình đúng là Diệp Công thích rồng (*nói miệng thích, nhưng đối mặt thì sợ vãi).

Hắn hít thở sâu mấy lần, đi lòng vòng trên con đường nhỏ, cơ thể đang căng cứng vì lo lắng mới từ từ dịu lại.

Nhưng rốt cuộc vẫn bị dọa đến phát khiếp.

Tối đến, hắn nằm mơ thấy Cố Phi Y cầm dao nhỏ đâm liên tục vào… quả thận của mình.

Vừa đâm vừa nhét bánh ngọt vào miệng hắn.

Cảm giác bị đè ép đến mức không thở nổi.

Tạ Trường Sinh choáng váng, giãy giụa tỉnh dậy, mới phát hiện — không phải mơ đâu, đúng là không thở nổi thật!

Lý do là vì… Tạ Hạc Diệu đang bóp mũi hắn!

Mùi rượu nồng nặc lẫn với mùi nước hoa sực lên mũi khiến Tạ Trường Sinh hắt xì liền ba cái.

Mắt hắn đỏ hoe, mặt đầy khó chịu, đập tay thằng anh trai say xỉn ra, định lật người ngủ tiếp.

Tạ Hạc Diệu tay nhanh mắt lẹ, xách cổ áo hắn dậy.

“Đồ ngốc, đừng ngủ nữa.” Nhị hoàng tử Tạ Hạc Diệu say khướt, cười toe toét, miệng nói méo xệch: “Phụ hoàng sắp mở tiệc trong cung, mời đủ loại quan lại, mau dậy chuẩn bị đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play