Hương ngọt ngào của bánh hoa quế cứ thế lan tỏa, dừng ngay trên môi Tạ Trường Sinh.

Hắn cảm nhận được độ mềm mịn tinh tế của chiếc bánh trên môi mình.

Hắn đờ đẫn nhìn Cố Phi Y, muốn xem nét mặt anh có gợi ra được chút manh mối nào không.

Nhưng chẳng thấy gì hết.

Trong đầu hắn lập tức hiện lên một đống suy nghĩ:

“Không lẽ Cố Phi Y bôi độc lên ngón tay rồi bôi vào bánh này?”

“Không đúng, dù anh ta có to gan cỡ nào cũng đâu làm cái trò ám sát giữa ban ngày thế này?”

“Hay là anh đang thử xem hắn thật sự khờ hay chỉ giả vờ?”

Có lẽ vì hắn đơ ra quá lâu, nên Cố Phi Y bắt đầu mất kiên nhẫn.

Chiếc bánh trên môi hắn bị Cố Phi Y ấn mạnh hơn chút nữa, đôi mắt đen thẫm của anh loé lên tia lạnh lùng: “Điện hạ?”

Ngữ khí lạnh như băng.

Nghe y chang cái giọng ông thầy chủ nhiệm mà Tạ Trường Sinh sợ nhất, cái kiểu luôn xuất hiện sau lưng hắn mỗi lần hắn định lén chơi điện thoại vậy đó.

Nghĩ tới thầy chủ nhiệm là hắn rùng mình liền.

Theo bản năng, hắn há miệng.

Cố Phi Y thản nhiên đút bánh hoa quế vào.

Ý thức được mình vừa bị anh ta nhét đồ ăn vào miệng.

Cố Phi Y lại thấy chuyện này... thú vị ghê.

Anh nhớ tới vài năm trước, trong hậu cung của lão hoàng đế có một phi tử tên là Lệ Tần.

Cô này mới mười hai tuổi, là con nhà dân thường, chẳng biết chữ, cũng không thuộc nổi một bài thơ, nhưng lại được đưa vào cung vì lọt vào mắt xanh của lão hoàng đế. Lệ Tần còn tưởng đó là chuyện tốt đẹp nữa chứ.

Cô ta nuôi một con mèo màu cam, một lần Cố Phi Y đi ngang qua, thấy Lệ Tần đang đút cho con mèo ăn.

Con mèo nhảy chồm lên, cắn lấy miếng chà bông trong tay Lệ Tần, nhăn mũi rồi “meo meo” nhai rào rạo.

Tiếng răng cắn thức ăn nghe giòn tan.

Nuốt một cái “ực”.

Chẳng hiểu sao, hình ảnh đó cứ in sâu vào trí nhớ của Cố Phi Y.

Ánh mắt anh lơ đãng nhìn về phía môi Tạ Trường Sinh.

Chỉ thấy hắn đang dùng răng cắn lấy chiếc bánh.

Răng cắn vào lớp bánh mềm để lại một dấu cắn rõ ràng.

Nửa cái bánh chui tọt vào giữa môi và răng Tạ Trường Sinh;

Cả người biến thành một tiểu hoàng tử khờ khạo đang quên trời quên đất mà nhai bánh, nhai đến thơm phức.

Đầu lưỡi ửng đỏ đảo qua, môi đỏ khẽ mím, thậm chí còn không bỏ sót vụn bánh dính trên môi.

Cố Phi Y thấy thú vị thật sự, nhìn Tạ Trường Sinh nuốt ực một cái, hầu kết chuyển động lên xuống, chính mình cũng vô thức nuốt theo.

Anh lại đưa nửa miếng bánh còn lại lên môi Tạ Trường Sinh.

Tạ Trường Sinh lần này không chịu ăn, ngơ ngác từ chối: “Nghẹn rồi.”

Cố Phi Y hơi tiếc nuối, đặt nửa miếng bánh còn lại xuống.

Anh lại cáo từ lần nữa. Tạ Trường Sinh nhìn theo bóng lưng anh rời đi, mãi vẫn không nghĩ ra rốt cuộc tên thái giám chưởng ấn này muốn gì.

Tạ Trường Sinh bị thương đến khờ khạo, một ngày, hai ngày, ba ngày.

Lão hoàng đế thương hắn, không cho lan tin ra ngoài.

Nhưng không bịt miệng nổi miệng người.

Người tới thăm hắn nối đuôi nhau.

Tạ Trường Sinh biết phần lớn tới chỉ để hóng hớt.

Nhưng hắn không ngại.

—— Với hắn, đây là chuyện tốt.

Hắn ước gì cả thiên hạ đều biết hắn ngốc.

Chỉ có điều, trong đám người đến thăm, vẫn luôn thiếu một người: Phương tiểu hầu gia.

Phương Lăng.

Trong truyện gốc, người này bị nguyên chủ ức hiếp thê thảm.

Phương Lăng lập nhiều chiến công, mười lăm tuổi theo cha ra trận, mười bảy tuổi đại thắng trở về.

Người lợi hại như vậy, tất nhiên ngạo mạn, dĩ nhiên cũng coi thường nguyên chủ.

Nguyên chủ cũng chẳng thích Phương Lăng.

Từng vài lần trói cậu vào Ngự Hoa Viên, nhục nhã trước mặt mọi người.

Theo lý mà nói, Tạ Trường Sinh giờ khờ rồi, Phương Lăng chắc vui lắm.

Vậy mà lại chưa từng tới xem.

Mà nghĩ lại cũng hiểu.

Phương Lăng không phải kiểu người thích bỏ đá xuống giếng.

Chỉ là Tạ Trường Sinh cũng muốn gặp “thần giữ trẻ đêm khuya” này một lần.

Nghĩ đến đó, hắn ngáp một cái, đứng dậy.

Lúc này gần trưa.

Không phải vừa mới ngủ dậy đâu, hắn đã tỉnh từ cả tiếng trước rồi.

Nhưng đã khờ rồi thì ai lại ngủ – dậy đúng giờ cơ chứ?

Hai hôm trước thì nửa đêm dậy chơi, hôm qua ngủ suốt cả ngày, hôm nay lại dậy giữa trưa.

Chính là cái kiểu “không ai đoán nổi, chẳng ai nắm được”.

Tỉnh dậy cũng rất bận rộn.

Để duy trì hình tượng “ngốc”, mỗi lần dậy hắn đều ngồi xổm chơi bùn trong vườn.

Chơi bùn Đông Cung, chơi bùn Tây Cung, chơi bùn hậu cung, chơi bùn Ngự Hoa Viên……

Hắn không phải chơi không đâu, mà là nặn hình người.

Một hàng bùn nhỏ hình người được xếp gọn gàng dưới chân hắn.

Đang tưởng tượng đến mơ màng, Tạ Trường Sinh tự thấy mình giống Nữ Oa……

Đúng lúc này, Dương La nghe tiếng hắn dậy liền vội vàng vào hầu hạ.

Nàng giúp hắn mặc mấy bộ quần áo lằng nhằng, đeo đầy mấy viên đá đỏ lấp lánh khắp người.

Tạ Trường Sinh vừa hút cháo, vừa lặng lẽ giương tai nghe ngóng ——

Dạo gần đây, đám cung nhân thấy hắn không còn giống trước kia cứ động là chửi người, suốt ngày mê chơi một mình, nên gan to ra hẳn.

Dám ngồi trước mặt hắn buôn chuyện luôn.

“Tiểu điện hạ càng nhìn càng giống tranh vẽ ấy nhỉ.”

“Đúng đó, giờ nhìn còn khiến người ta thương hơn trước.”

“À đúng rồi, hôm qua ta gặp người của Ngô tần, nàng bảo… gần đây mọi người nên cẩn thận một chút……”

Người kia chỉ lên trời: “Vị đó hôm nay dậy rồi, nói muốn tìm thêm mấy tân nhân vào cung.”

“Hèn chi sáng nay thấy chưởng ấn vội ra ngoài, thì ra là vì chuyện đó……”

Tạ Trường Sinh suýt sặc cháo.

Lão hoàng đế sắp chết đến nơi rồi, vẫn không bỏ được thói ham mê nữ sắc.

Dù bệnh nằm liệt giường cũng không ngăn nổi cái sự “đa tình”.

Ao rượu rừng thịt, gái đẹp đầy cung.

Ai lọt vào mắt ông ta, bất kể là con gái nhà nông hay vợ thần tử, đều khó thoát khỏi móng vuốt ấy.

Lúc đọc truyện gốc, mỗi lần đến đoạn có lão hoàng đế là Tạ Trường Sinh phải bình luận một câu:
“Gửi lão hoàng đế một bài hát: Cắt gà, cắt gà, cắt gà…” ( ý là cắt peter á )

Càng nghe chuyện càng không muốn ăn, Tạ Trường Sinh lè lưỡi, đứng dậy bỏ chạy.

Cung nhân phía sau gọi rối rít:
“Điện hạ!”

“Điện hạ!”

Cả đám theo sau hắn.

Lang thang chán chê trong cung, cuối cùng Tạ Trường Sinh tìm được chỗ lý tưởng để chơi bùn hôm nay.

Góc này dựa sát tường, bóng râm mát mẻ, gió thổi không tới, nắng cũng không rọi vào, bùn mềm mịn, nặn không đau tay.

Hắn ngồi phệt xuống đất, duỗi chân, bắt đầu nặn.

Nặn cái nhà nhỏ, nặn vài người treo trên cột đèn;

Tiếp đó là một con mèo ba đầu đang cắn một con chó bảy chân;

À, còn có một con bạch tuộc khổng lồ.

Đừng nói chứ, chơi cái này vui phết.

Đang mải mê nặn bùn, bỗng thấy tối sầm trước mắt.

Một đôi ủng đen xuất hiện.

Tạ Trường Sinh ngẩng đầu.

Nhìn thấy Cố Phi Y với ánh mắt dài và hẹp đang rũ xuống nhìn mình.

Trong mắt ánh lên vẻ lạnh lùng và dò xét.

Còn có chút địch ý nhàn nhạt.

“Điện hạ.”

Thấy hắn nhìn lên, Cố Phi Y mở miệng chào, nhưng cũng chẳng buồn cúi đầu.

Tạ Trường Sinh ngơ ngác đưa tay ra.

Cố Phi Y ban đầu ngạc nhiên nhìn hành động đó, rồi nhận ra hắn đang định làm gì, nhưng không kịp lùi lại.

Chỉ đành đứng trơ mắt nhìn hắn bôi đầy bùn lên áo mình.

Cố Phi Y: “……”

Tạ Trường Sinh cười hề hề, vỗ tay: “Đẹp ghê á, đẹp thật đó!”

Cố Phi Y quay người muốn đi, nhưng nhớ lại lý do mình đến đây.

Anh đưa tay về phía sau.

Thái giám Phùng Vượng liền đưa cho anh một gói gì đó.

Cố Phi Y từ tốn mở lớp giấy dầu, bên trong lộ ra mấy miếng bánh tinh xảo.

Tạ Trường Sinh thấy thế thì trong lòng đầy dấu chấm hỏi.

Gì đây?

Dã ngoại ăn bánh à?

Hứng thú ghê.

Hắn vừa cười vừa đưa tay ra, định bôi tiếp bùn lên áo Cố Phi Y thì bất ngờ bị một miếng bánh chạm ngay môi.

“Ăn đi.”

Cố Phi Y nói.

Tạ Trường Sinh há hốc mồm.

Ủa, gì kỳ vậy? Sao lại đút hắn ăn?

Cơ mà sáng nay hắn mới ăn có hai thìa cháo, bị chuyện ông vua làm nghẹn luôn.

Mùi bánh thơm ngào ngạt xộc thẳng vào mũi, khiến ngón tay hắn ngứa ngáy.

Nghĩ bụng: Dù gì Cố Phi Y cũng không thể hạ độc hắn trước mặt bao người, thế là há miệng, cắn lấy miếng bánh mềm mại.

Vị mềm mịn, ngọt thanh, hơi giống đậu xanh, lại có mùi hoa thoang thoảng.

Tạ Trường Sinh chóp chép nuốt cái rụp.

Ngẩng đầu lên đã thấy Cố Phi Y… cười!

Ngay giây sau đó, một miếng bánh khác lại được đưa tới bên môi Tạ Trường Sinh.

Hắn thật sự không hiểu nổi trong đầu cái tên thái giám chưởng ấn quyền cao chức trọng này đang nghĩ gì.

Một bên thì rối rắm, một bên thì vẫn ngoan ngoãn hé miệng.

Lần này là loại bánh giòn giòn.

— Ăn.

Cố Phi Y nhìn Tạ Trường Sinh hai má phồng lên, nhai nhai nuốt nuốt, khóe mày cong cong đầy vẻ mãn nguyện.

Hôm qua sau khi đút hắn ăn miếng bánh đầu tiên trong điện, bóng dáng Tạ Trường Sinh đã chồng lên hình ảnh Lệ Tần đút mèo trong trí nhớ Cố Phi Y.

Anh nghĩ, bảo sao Lệ Tần lại muốn nuôi mèo.

Cũng bảo sao trong triều có mấy vị đại thần thích nuôi cá với chim.

Rải thức ăn cho cá, rắc đồ ăn cho chim, rồi nhìn cá lội tung tăng, miệng cá mấp máy; nhìn mấy con chim mổ mổ ăn từng miếng…

Cũng đúng là có cái thú riêng.

Huống hồ, Tạ Trường Sinh này, đúng là có gương mặt đáng yêu như chó con.

Không giống mấy vị nhà quyền quý được nuông chiều mà khó ưa.

Chưa kể, cái kiểu ngu ngu mê ăn của hắn đúng là khiến người ta vui ghê.

Sáng nay vừa mở mắt dậy, Cố Phi Y đã bảo Phùng Vượng chuẩn bị cho mình một gói bánh.

Làm xong việc, nghe tin Tạ Trường Sinh đang loanh quanh gần chỗ ở của anh, bèn tò mò đi qua xem.

Lúc này, thấy hắn ăn xong luôn cái bánh hoa mai, Cố Phi Y vẫn thấy chưa đã.

Ngón tay anh đưa về phía sau, nhúc nhích nhẹ một cái.

Lại một miếng bánh tinh xảo được đặt lên tay anh.

Anh lại đưa bánh đến môi Tạ Trường Sinh.

Tạ Trường Sinh lắc đầu.

“No rồi.”

Cố Phi Y tiếc hùi hụi, ném nốt mấy miếng bánh còn lại cho Phùng Vượng giữ.

Tưởng xong việc rồi về, ai dè ánh mắt lại bị mấy thứ dưới đất thu hút.

Gì đây……

Một đống tượng bùn dữ tợn kỳ quái, nhìn như đang… cắn xé lẫn nhau.

Ba con mèo ba đầu đang gặm một con chó bảy chân;

Ba với bảy là mười, trừ ba còn bốn.

Đây là ám chỉ Tam hoàng tử Tạ Trường Sinh định ra tay với Thái tử?

Lại nhìn sang con bạch tuộc khổng lồ kia, mềm oặt quỳ rạp xuống đất, trông chưa từng thấy qua.

Chẳng lẽ… ám chỉ lão hoàng đế đang bệnh liệt giường?

Đột nhiên, Tạ Trường Sinh đưa tay bóp cho con bạch tuộc đó nát bét thành một cục.

…… Gì đây?

Muốn ám chỉ sẽ nghiền nát Hoàng thượng à?

Môi mỏng của Cố Phi Y dần dần khép lại, ánh mắt hẹp dài trở nên lạnh lùng, tràn đầy nghi ngờ.

Anh nhìn chằm chằm Tạ Trường Sinh một hồi, cuối cùng lạnh giọng hỏi:

“Tiểu điện hạ, không biết viết chữ đúng không?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play