Tạ Hạc Diệu ngừng lại một chút rồi bật cười: “Vậy nhị hoàng huynh chơi cùng ngươi nhé.”

Tạ Trường Sinh tươi rói cười toe: “Được nha.”

Tạ Hạc Diệu đúng thật ngồi xổm xuống, sát bên chỗ Tạ Trường Sinh đang đào đất mà ngồi.

Nhìn Tạ Trường Sinh ngồi nắn nắn nghịch nghịch đống đất một hồi, anh hỏi: “Cái nấm nhỏ, ngươi có đau chỗ nào không?”

Tạ Trường Sinh chỉ chỉ vô cái mông.

Tạ Hạc Diệu: “……”

Anh lại hỏi tiếp: “Ngươi thật sự không nhớ nhị ca à? Vậy còn có nhớ…”

Anh ghé sát tai Tạ Trường Sinh, mùi rượu trộn lẫn mùi hương xông thẳng vô mũi hắn, hun tới mức hắn suýt hắt xì.

Bên tai vẫn là giọng cười của Tạ Hạc Diệu, nhưng không hiểu sao lại mang theo kiểu âm u âm u: “Ngươi còn nhớ không, chân ta sao lại bị què?”

Bị què kiểu gì?

Ai mà biết, trong sách có nói đâu.

Chưa kịp để Tạ Trường Sinh phản ứng gì, Tạ Hạc Diệu lại cười ha hả: “Được rồi, tam đệ, không đùa nữa, hoàng huynh có chuyện chính muốn nói.”

“Là chuyện của tiểu hầu gia.”

Vừa nghe đến đây, Tạ Trường Sinh bật dậy cái đột, lùi sang bên cạnh mấy bước rồi lại ngồi xổm xuống đất.

Tạ Hạc Diệu sửng sốt, cũng đi tới.

Ai ngờ mới bước được một bước, Tạ Trường Sinh như bị thứ gì dơ bẩn rượt theo, cứ thế lùi ngược lại mấy bước.

“Trường Sinh, ngươi đang trốn hoàng huynh đấy à?”

Tạ Trường Sinh bịt tai, gương mặt giận dữ mà ấm ức: “Nấm! Không biết nói chuyện! Ngươi đừng! Nói chuyện với ta nữa!! Phiền quá đi!!”

Tạ Hạc Diệu nhìn dáng vẻ như sắp hỏng não của Tạ Trường Sinh, rốt cuộc cười không nhịn được nữa.

Anh cũng chẳng thèm nói thêm, quay sang đám cung nhân phía sau dặn: “Lo mà trông cẩn thận cái nấm nhà các ngươi.”

Nói rồi đứng dậy, phẩy cái quạt gõ lên đầu Tạ Trường Sinh: “Hoàng huynh đi trước.”

Vừa đi qua hai bức tường trong cung, Tạ Hạc Diệu khóe miệng nhếch lên, cười khoái chí.

Trong đầu cứ lặp đi lặp lại một câu:

Báo ứng tới rồi.

Báo ứng tới rồi.

Báo ứng tới thiệt chứ!

Tạ Hạc Diệu vừa đi khuất, Tạ Trường Sinh trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hắn cảm giác rõ ràng Tạ Hạc Diệu đang thử mình.

Nhưng thử xong rồi có tin hay không, hắn cũng chẳng biết.

Hắn lại ngồi chơi đất thêm chút nữa, tới mức tê hết chân.

Và thế là hắn… đổ uỵch xuống đất.

Hai mắt nhắm tịt, tay gác ra sau đầu: “Ngủ!”

Một cung nhân chạy tới đỡ hắn: “Tiểu điện hạ mau dậy, vào cung ngủ.”

Tạ Trường Sinh vốn chẳng định thật sự ngủ ngoài sân với đám kiến, nên cũng chẳng vùng vằng gì, để người ta túm dậy dắt vào tẩm cung.

Mỗi bước hắn đi, đất trên người cứ rào rạt rơi xuống, để lại một hàng dấu chân toàn bùn.

Về đến nơi, Dương La nhìn hắn mặt mày xám xịt lem nhem, suýt ngất tại chỗ.

Vội vàng sai người đem nước tới, muốn hầu hạ hắn tắm rửa.

Tạ Trường Sinh là nam nhi đại trượng phu, sao có thể để con gái hầu mình tắm?

Hắn ngồi trong thùng gỗ, hai tay biến thành súng phun nước, Dương La vừa tới gần là bị hắn xịt cho ướt nhẹp, y như đang chơi game thủ thành mà bắn đậu Hà Lan.

Dương La: “……”

Cô cúi đầu nhìn váy ướt nhẹp, tức muốn nổ.

Xắn tay áo, hùng hổ xông tới Tạ Trường Sinh.

Giữa làn hơi nước lờ mờ, Tạ Trường Sinh nhìn bóng dáng của Dương La bỗng nhiên trùng khớp với hình ảnh hồi bé bị mẹ đánh vì thi rớt.

Hắn hét lên, càng xịt nước lia lịa: “Không cần! Ta không cần ngươi lại đây!”

Dương La lau mặt: “Vậy điện hạ muốn ai hầu hạ?”

Tạ Trường Sinh vỗ chậu nước: “Muốn người cao một mét chín, da đen, dân thể thao.”

Dương La: “……”

Tạ Trường Sinh thấy gân xanh trên đầu cô giật giật.

Ý định ban đầu là đưa ra điều kiện vô lý để cô chịu thua mà rút lui, ai ngờ ngược lại càng chọc điên cô, cô nổi đóa lao đến, bất chấp hắn phản kháng, nhất quyết phải kỳ cọ cho sạch.

Nam tử kiêu hãnh - Tạ Trường Sinh hét ầm lên như bị lột da: “Khôngggggg! Đừngggggg mà——”

Đúng lúc cả tẩm cung đang náo loạn, một giọng nói vang lên từ ngoài cửa sổ.

“Tiểu điện hạ.”

Giọng trầm trầm, dịu dịu.

Nghe lạnh sống lưng.

Ai nấy lập tức im bặt, cả Tạ Trường Sinh cũng sững người.

Hắn nghe cung nhân lắp bắp báo: “Chưởng ấn đến.”

Chưởng ấn?

Cố Phi Y?

Cung nhân ra ngoài báo lại với Cố Phi Y, chỉ nói Tạ Trường Sinh không chịu tắm.

Cố Phi Y không nói gì, chỉ khẽ “Ừ” một tiếng.

Tạ Trường Sinh cất giọng hỏi: “Ai nha? Ai đang nói chuyện thế?”

Không ai trả lời.

Chỉ nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên trong điện.

Tiếng bước chân đó không dừng ở bình phong, mà đi thẳng vào trong.

Tạ Trường Sinh ngửi thấy mùi mai thơm lạnh ngắt, rồi thấy rõ người vừa đến.

Áo thêu kim hồng, đai ngọc tinh xảo, dáng người cao ráo, môi mỏng nhếch cười nửa miệng, mà ánh mắt màu hổ phách thì lạnh như băng.

Vừa nhìn thôi đã khiến người rợn tóc gáy.

Cố Phi Y.

Thái giám quyền lực nhất thiên hạ, ai cũng sợ anh, ai cũng ghét anh.

Nhưng anh đúng là có dã tâm, cũng có bản lĩnh.

Lúc đọc truyện, Tạ Trường Sinh luôn kiên định đứng bên phe Cố Phi Y.

Nhưng khi thật sự phải đối mặt với anh, khi trở thành người bị anh ghét, hắn chỉ muốn khóc mà không ra nổi nước mắt.

“Cố Phi Y chào điện hạ.”

Tuy nói vậy, anh vẫn đứng thẳng lưng, chẳng có tí ý định hành lễ nào.

—— lão hoàng đế thương nhất là Tạ Trường Sinh, sủng nhất là Cố Phi Y.

Ngay cả trước mặt hoàng đế, Cố Phi Y cũng không cần hành lễ, chuyện đó chọc nguyên chủ tức điên không biết bao nhiêu lần.

Có lúc còn trói anh lại, quất roi cho hả giận.

Nhưng có đánh bao nhiêu roi, Cố Phi Y cũng không bao giờ chịu cúi người.

Tạ Trường Sinh nhận ra bản thân đang nhìn anh hơi lâu.

Đã nhìn thì nhìn luôn cho trót, hắn ngửa đầu nhìn anh chằm chằm không chớp mắt.

Cố Phi Y nói: “Bệ hạ lo lắng cho tiểu điện hạ, sai thần mang đến đan dược do ngài tự tay luyện.”

Anh lấy từ tay áo ra một chiếc hộp gấm, mở ra, bên trong là một viên thuốc màu vàng chói.

Tạ Trường Sinh lòng trầm xuống.

Lão hoàng đế già rồi, yếu rồi, bắt đầu mê tín trường sinh bất tử.

Dưới tay Cố Phi Y bày mưu tính kế, lão ngày nào cũng luyện đan, hôm nay dùng máu thai nhi, mai dùng tóc trăm thiếu nữ.

May mà lão không giống mấy ông vua biến thái khác, không thích đem thuốc tặng bừa, kể cả cưng Tạ Trường Sinh cũng chưa từng cho một viên.

Lần này mà chịu đưa, không biết là ý của lão hay của Cố Phi Y.

Chỉ có điều Tạ Trường Sinh thừa hiểu, cái thứ này tuyệt đối không được ăn.

Chưa nói độc hại, kim loại nặng còn vượt tiêu chuẩn.

Ăn vô không khéo hóa điên.

Hắn nhíu mày hỏi Cố Phi Y: “Ngươi nói ai đưa cái này?”

Ánh mắt Cố Phi Y lạnh băng lướt nhẹ qua mặt hắn: “Là bệ hạ.”

“Cái ông già xấu xí đó hả?”

Tạ Trường Sinh “rầm” một tiếng, nhấc tay lên khỏi mặt nước.

Bờ vai và cánh tay trắng bóc nổi lên, nước bắn tung tóe, da trắng như bạch tuộc.

Cố Phi Y nhìn chằm chằm hắn.

Chỉ thấy Tạ Trường Sinh chộp lấy viên thuốc rồi ném phăng ra xa: “Ta không thèm ăn đồ xấu xí! Nôn..ọe!”

Nói xong, che mặt khóc rống.

Dương La vội nhào tới dỗ: “Điện hạ đừng khóc, đừng khóc……”

Còn quay sang nói với Cố Phi Y: “Chưởng ấn không biết chứ, hôm nay tiểu điện hạ…”

“Ta biết.” Cố Phi Y ngắt lời.

Anh đã nghe nói Tạ Trường Sinh bị ngốc, nghi là âm mưu, nên đến dò thử.

Tiện đường ghé phủ tiểu hầu gia truyền lời, nên mới đến trễ.

Cố Phi Y cúi mắt, chăm chú quan sát từng cử động của Tạ Trường Sinh.

Cái tên này ngày thường kêu ngạo không ai chịu nổi, không ngờ giờ lại thành ngốc.

Không ngờ, mà cũng… không đáng ghét như trước.

Anh nhìn hắn cả buổi, như đang xem biểu diễn.

Thấy hắn khóc lóc sướt mướt, rồi đột nhiên quên mình khóc vì gì, bị tóc dài trong nước làm phân tâm.

Hắn bắt đầu quấn tóc quanh ngón tay, từng vòng từng vòng, đủ năm ngón rồi bỗng hét lên: “Cứu mạng! Tóc cắn ta!”

Cố Phi Y: “……”

Thì ra… ngốc thật.

Dù chưa xem đủ, nhưng cũng không muốn ở lại trong phòng, Cố Phi Y gọi: “Điện hạ.”

Tạ Trường Sinh giật bắn, quên luôn có người trong phòng.

Vừa thấy là Cố Phi Y, hắn nước mắt ngắn dài: “Ta không ăn đồ xấu xí! Không ăn đâu!!”

“Nếu không muốn ăn thì thôi.”

Cố Phi Y nói: “Cáo từ.”

Anh xoay người, đi.

Ra tới ngoài, nhớ lại dáng vẻ ngốc nghếch của Tạ Trường Sinh, lại nghĩ đến chuyện hắn gọi lão hoàng đế là “ông già xấu xí”, trong lòng không nhịn được buồn cười.

Rồi bất chợt, anh nghĩ: Ngốc như vậy, không biết có biết ai xấu ai đẹp không.

Nếu là anh đưa đồ ăn, hắn có ăn không?

Câu hỏi nhỏ xíu như tia lửa, mà vừa lóe lên liền bùng cháy.

Càng nghĩ càng tò mò.

Đột nhiên, anh quay lại.

Cố Phi Y quay trở lại, Tạ Trường Sinh vừa thở phào thì tim lại thắt lại.

Trong lúc Dương La còn đang cúi người tìm viên đan bị hắn ném đâu mất, hắn đã tranh thủ lau khô người, lôi áo lót bên cạnh mặc vội vào.

Rồi túm luôn cái áo ngoài trùm lên người.

Dương La quay đầu lại, nhìn thấy hắn mặc đồ lộn xộn như con rối, không nhịn được cười phá lên: “Điện hạ ơi, ngài mặc đồ kiểu gì thế này hả?”

Cô đang giúp hắn mặc lại bộ quần áo rườm rà phức tạp kia thì có cung nhân chạy vào báo: “Chưởng ấn lại quay lại rồi ạ!”

Tạ Trường Sinh chết đứng.

Ảnh quay lại làm gì nữa?

Chẳng lẽ muốn đòi lại viên đan, hay là có chuyện gì khác?

Chưa kịp nghĩ xong, dáng người đỏ rực cao ráo đó đã từ xa đi tới.

Cố Phi Y dừng lại trước mặt Tạ Trường Sinh.

Anh liếc xung quanh một vòng, rồi bất ngờ cầm lấy một miếng bánh ngọt trên bàn, đưa tới miệng Tạ Trường Sinh.

Hỏi: “Ăn không?”

Tạ Trường Sinh: …????

Ủa gì vậy, anh trai?

Anh quay lại…

…chỉ để ép người ta ăn một miếng bánh ngọt?

Anh đang mượn cớ… cho ăn cơm hay là mượn cớ… cua người vậy trời?

Cái này có phải hơi… tình quá rồi không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play