Sau đó xoay người định rời đi ——

Trong chớp mắt, cậu đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Trong giấc mơ, “Tân Nhiên”... có phải đã từng vụng trộm ăn đồ Dung Xuyên để lại không?

Một ngày bận rộn, mấy chuyện trong mơ này cậu gần như quên sạch, chỉ còn nhớ vài chi tiết khá biến thái.

Vì “thiết lập nhân vật” là kiểu si tình, yêu mà không được, nên trong mơ, “Tân Nhiên” đã làm rất nhiều chuyện nghe xong chỉ muốn toát mồ hôi.

Bao gồm nhưng không giới hạn ở: thích trộm quần áo của Dung Xuyên, thích ăn đồ ăn Dung Xuyên để lại, thích thu thập đồ Dung Xuyên từng dùng, thích lén nhìn Dung Xuyên tắm rửa...

Tân Nhiên đứng đơ, vẻ mặt dần dần trở nên phức tạp.

Cậu cảm thấy muốn chết luôn cho xong.

Bình tĩnh, bình tĩnh ——

Trước mắt đừng chết đã.

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Sau chuyện khủng khiếp buổi sáng, cậu buộc phải nghiêm túc hơn.

Không sợ ngàn vạn, chỉ sợ vạn nhất — lúc lăn từ cầu thang xuống đè trúng Dung Xuyên thì còn có thể giải thích —— chứ nếu lỡ đầu óc mơ hồ rồi chạy đi rình người ta tắm thì giải thích kiểu gì??

Cậu lại càng thấy muốn chết.

Khoan đã, khoan đã ——

Nhất định sẽ có cách, chắc chắn có...

Đột nhiên lóe lên, Tân Nhiên nghĩ ra một ý.

Nếu thật sự phải đi theo tuyến cốt truyện này, vậy ít nhất cậu cũng có thể thử xem cần làm đến mức nào mới “đủ” chứ.

Ký túc xá của bọn họ là phòng bốn người, khá rộng, loại giường trên bàn dưới tiêu chuẩn, cuối phòng còn có một cái bàn ăn để mọi người ăn uống.

Bình thường, họ đều ăn ở cái “bàn ăn” đó, ngồi nhiều nhất là ba người, nhưng hai người bọn họ từ trước tới giờ đều rất ăn ý, chưa từng cùng ngồi một bàn ăn cơm.

Nếu nghĩ kỹ một chút… chỉ cần vừa nhìn thấy Dung Xuyên, cậu chắc chắn sẽ không ngồi xuống bàn ăn đó.

“Bị mất mặt trước kẻ thù truyền kiếp” hay “cùng kẻ thù truyền kiếp ngồi ăn cơm” — Tân Nhiên nhanh chóng chọn phương án thứ hai: cùng ăn cơm.

Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà?

Tân Nhiên mở hộp cơm, siết chặt nắm tay, ngồi xuống bên trái “bàn ăn”.

Cậu cúi đầu, bắt đầu gắp cơm.

Hai phút sau.

Dung Xuyên cũng rất tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh.

Khoảng cách không tính là gần, giữa hai người vẫn dư chỗ cho một người ngồi nữa.

Dung Xuyên mở hộp cơm, không biết nghĩ gì, động tác khựng lại một chút.

Tân Nhiên có cảm giác mình bị nhìn.

Lại bị nhìn.

Trước khi bị nhìn đến phát điên, Dung Xuyên mở miệng:
“Cảm ơn.”

Tân Nhiên không trả lời.

Nắm chặt rồi lại buông tay, cậu uống một ngụm nước, như thể trấn tĩnh lại, khẽ nói:
“Dung Xuyên.”

Dung Xuyên quay sang nhìn cậu.

“Bên cậu có khoai tây chiên không?” Tân Nhiên cố gắng giữ giọng tự nhiên, “Tôi bỗng muốn ăn thử một miếng.”

“Cũng không có ý gì khác, cậu biết mà, thật ra tôi chỉ muốn xem ngon không để lần sau tự đặt thôi...”

“Được.” Chưa nói hết câu, Dung Xuyên đã đẩy hộp đồ ăn sang.

Những ngón tay thon dài đặt hờ trên nắp hộp, Tân Nhiên hơi ngơ ngác, ánh mắt men theo tay Dung Xuyên nhìn lên, thấy lông mi dày, ánh mắt bình tĩnh chuyên chú.

Không lẽ chỉ đưa khoai tây thôi mà cũng nhìn người ta bằng ánh mắt thâm tình như vậy?? Đây gọi là “nhìn cột điện cũng thâm tình” sao? Không biết còn tưởng Dung Xuyên thầm yêu mình mất rồi!

Tân Nhiên tượng trưng gắp hai miếng:
“...Cảm ơn.”

“Không có gì.” Dung Xuyên đáp.

Tân Nhiên nhanh chóng nhét khoai tây vào miệng, ăn nhanh rồi cúi đầu nhìn đồng hồ.

Cơ hội “thí nghiệm” đến rồi.

Tân Nhiên ngồi yên, thầm đếm đến năm, rồi đột ngột đứng dậy!

...

Một giây.

Hai giây.

Tân Nhiên rũ hàng mi, cảnh giác nhìn quanh.

—— Không có gì xảy ra! Cậu không bị ngã xuống sàn, cũng không hôn mê rồi ngã đè lên Dung Xuyên.

Vậy là… thành công?

Tuy không rõ nguyên lý ra sao, nhưng có lẽ điều này chứng minh được — “thúc đẩy cốt truyện” chỉ cần ra kết quả tương tự là được?

Không đúng… Cái kết luận này vô căn cứ quá, sao tự nhiên tin được??

Tân Nhiên khẽ nhíu mày.

Nhưng niềm vui sống sót vẫn chiếm trọn lòng cậu.

“Tốt rồi.” Cậu lặng lẽ siết tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play