Không khí càng lúc càng lạnh.
Khúc Dương hắt hơi một cái ngay cửa, theo thói quen liếc nhìn giường Tân Nhiên trước khi bước vào.
Bàn học vốn dĩ trống trơn, giờ lại có một cục gì đó quấn trong chăn bông, ngồi co ro ngay đó.
“Ơ?” Khúc Dương ngạc nhiên, đóng cửa lại, “Hôm nay dậy sớm thế?”
Cục bông quấn chặt kia hình như bị giật mình, Tân Nhiên ló đầu ra khỏi chăn, tóc đen rối bù dính lên má trắng, đôi mắt mèo tròn xoe, hơi cảnh giác nhìn lại.
“…… Hù chết người ta.” Tân Nhiên bọc chăn, kéo dài giọng lầm bầm, “Cậu vào sao không có tiếng động gì hết vậy.”
“Cậu còn muốn tôi đạp cửa nữa chắc?” Khúc Dương đặt bữa sáng lên bàn, tiện tay kéo ghế ngồi xuống, “Nghĩ gì mà nhập tâm thế? Giờ này bình thường còn đang ngủ mà.”
“Òa! Bánh khoai tây của tôi!” Tân Nhiên nhận lấy hộp đồ ăn, nghe vậy thì hơi chột dạ, lầm bầm, “…… Thì, ừm, nằm mơ thấy ác mộng, không ngủ lại được nên dậy viết bản thảo thôi mà.”
“Ha?” Khúc Dương trợn mắt, “Cậu mà cũng sợ ác mộng á?”
“…… Đương nhiên rồi.” Tân Nhiên cụp mắt xuống.
Tân Nhiên học đạo diễn ở trường đại học, nhưng giấu nghề, cậu còn là một tác giả tiểu thuyết kinh dị – huyền bí có chút danh tiếng. Văn phong lạnh lùng, tình tiết đan xen khít khao, thích chém dàn nhân vật chính không chừa ai, mấy năm liền luôn đứng đầu bảng “Tác giả bị đòi dao nhiều nhất”.
Viết tiểu thuyết, đầu óc vốn đã hay bay xa, mơ mấy giấc quái gở cũng chẳng lạ. Nhưng để mơ ra cơn ác mộng làm cậu sợ phát hoảng thế này thì…
—— Cậu mơ thấy mình là vai phụ trúc mã trong một quyển đam mỹ “trời giáng”.
Trong truyện, cậu là nam phụ si tình biến thái, còn nam chính công… lại chính là tên kẻ thù không đội trời chung từ bé – Dung Xuyên.
Giống hệt ngoài đời, “Tân Nhiên” và Dung Xuyên lớn lên bên nhau, thanh mai trúc mã kiểu “trong sáng thuần khiết”, mà Dung Xuyên thì thẳng đến mức không thể thẳng hơn. “Tân Nhiên” thì yêu thầm trúc mã bao năm, gợi ý mấy lần cũng chỉ bị coi là bạn tốt chân thành.
Cứ nghĩ tình đơn phương này sẽ âm thầm kết thúc, ai dè một ngày đẹp trời, vai chính thụ từ trên trời rơi xuống, như bông hoa nhài trắng muốt, đâm thẳng vào tim nam chính công.
Trai thẳng thành cong chỉ sau một giây, từ đó trung thành hộ vệ thụ trời ban. Còn “Tân Nhiên” thì lặng lẽ bùng nổ, biến thái tận cùng, bám vai phản diện, phá đám đủ kiểu, cuối cùng bị Dung Xuyên ghét bỏ, đuổi học, buồn bực mà chết.
Một câu chuyện tình yêu tuyệt đẹp và thê lương —— cái rắm ấy!
Nửa đêm tỉnh dậy, Tân Nhiên nhớ lại từng chi tiết trong mơ, ngồi đờ ra năm phút.
—— Rồi bốc hỏa.
…… Diễn kịch chắc?!
Cậu lại đi yêu thầm Dung Xuyên?? Lại còn bao năm??!
Tân Nhiên nghẹn lời đến mức như có kim châm sau gáy, tức quá mà đấm gió một trận trong phòng.
Bất cứ ai gặp kịch bản nhảm nhí thế này cũng muốn nổi điên, huống hồ nhân vật chính lại còn là Dung Xuyên?!
Nhưng là một thanh niên thế kỷ 21 tôn trọng khoa học, phát tiết xong, Tân Nhiên vẫn tự trấn an: cùng lắm là não kịch bản phóng tác quá đà —— dù gì cậu cũng là tác giả, thể loại truyện này cũng từng nghe loáng thoáng, chắc là vô thức ám thị thôi.
Còn cái chuyện trong mơ với đời thực trùng khớp —— ví dụ cùng đậu đại học, từ nhỏ đã quen biết…… thì cũng bình thường, mơ mộng thì hay lôi dữ kiện thật mà.
Mặc dù vậy, Tân Nhiên vẫn mất ngủ gần hết đêm, vừa sáng đã bò dậy. May mà Dung Xuyên đã đi học, đỡ phải mặt đối mặt mà khó xử.
—— Đúng vậy, cậu và Dung Xuyên, kẻ thù từ bé, giờ lại đang ở chung một ký túc xá.
Tân Nhiên mới vào đại học không lâu thì xin chuyển sang ký túc xá ghép chung, vì tính chất công việc viết lách cần yên tĩnh. Phòng ghép này ban đầu chỉ có hai người, chưa được bao lâu, một người dọn ra ngoài, phòng sáu người biến thành phòng hai người, Tân Nhiên thấy cũng thích.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang.
Đến tháng thứ hai, ký túc xá lại có người mới chuyển vào — và người đó chính là Dung Xuyên.
Trước khi thi đại học, Tân Nhiên và Dung Xuyên đã ba năm không gặp.
Trường này nằm ở thành phố C, quy tụ học sinh giỏi khắp nơi. Dung Xuyên từ nhỏ đã là chuẩn mực “con nhà người ta”, đỗ vào đây cũng chẳng lạ. Dung Xuyên học ngành máy tính, Tân Nhiên nghĩ cùng lắm là cùng trường, không ngờ lại cùng phòng luôn.
…… Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Không thể lý giải vì sao lại chạm mặt, y như hồi xưa chẳng hiểu vì sao lại ghét nhau.
Khi còn nhỏ, quan hệ hai người cũng từng tạm gọi là tốt —— dĩ nhiên, đấy có thể chỉ là Tân Nhiên tự tưởng bở. Bởi vì đến cấp hai, đột nhiên Tân Nhiên phát hiện: Dung Xuyên cứ nhằm vào cậu.
Mà kiểu nhằm này không báo trước, không lý do.
Từ học tập, thể thao, phong cách ăn mặc, thậm chí thói quen vặt — Dung Xuyên đều tìm cách “cà khịa” cậu đủ đường.
Mà Tân Nhiên có phải dạng nhẫn nhịn đâu? Đương nhiên phản công! Anh tới tôi đỡ, anh diễn tôi diễn lại, cho đến một bữa tiệc sinh nhật lớp 9, Tân Nhiên bùng nổ, cãi nhau một trận lớn với Dung Xuyên. Sau đó Dung Xuyên theo bố mẹ chuyển trường, cả hai mất liên lạc.
Tân Nhiên vẫn tin rằng chính Dung Xuyên phản bội tình bạn của bọn họ, ghét cậu ta là đúng rồi còn gì.
Lúc Dung Xuyên mới chuyển về ký túc xá, Tân Nhiên cũng hơi lo —— lỡ người này lại bày trò kiếm chuyện thì sao? Nhưng ở chung hai tháng, Dung Xuyên chẳng có động tĩnh gì, hai đứa cứ làm như không quen biết, Tân Nhiên cũng dần thả lỏng.
“Ngẩn người gì đấy.” Khúc Dương huơ huơ tay trước mặt.
Tân Nhiên sực tỉnh, lắc đầu, mở cháo, cắm ống hút: “Không có gì.”
“Không có gì mà……”
“Đúng rồi!” Như sực nhớ ra chuyện gì, Tân Nhiên cúi đầu lục bàn, lôi ra một hộp giày, “Đoán xem đây là gì!”
Khúc Dương vồ lấy: “…… Thật á?! Đây chẳng phải đôi giày bóng rổ phiên bản giới hạn cậu từng bảo tôi săn sao! Thấy giá tăng ghê quá nên tôi bỏ qua, thế mà cậu chốt được á?! Đỉnh thật!”
“Trời ơi.” Khúc Dương ôm đôi giày như ôm bảo bối, thơm vài cái, “Tôi không tin được……”
Tân Nhiên nhìn hắn cười khẽ, tay vuốt nhẹ chóp mũi: “…… Hừ, chút chuyện nhỏ thôi mà.”
Khúc Dương kích động: “Mang đôi này vô là tôi thành soái ca trong mắt các chị gái…… Mà này bao nhiêu tiền, để tôi chuyển cậu!”
“Không cần.” Tân Nhiên húp một ngụm cháo, “Tháng sau sinh nhật cậu rồi, coi như quà trước.”
Khúc Dương suýt ngất vì sung sướng: “Cậu……”
“…… Làm gì.” Tân Nhiên liếc mắt, rồi lại cụp xuống, lẩm bẩm, “Có gì to tát đâu…… Chút chuyện lặt vặt thôi mà……”
Khúc Dương: “Tính cậu đôi khi mồm mép hơi độc, nhưng được cái mặt và nhân phẩm cậu tốt, cũng bù lại rồi.”
“?” Tân Nhiên phì cười, “Biến.”
Khúc Dương cất giày cẩn thận, rồi đảo mắt: “Ơ, ‘Chiêu Tài’ của cậu đâu?”
“Chiêu Tài?” Tân Nhiên ngẫm chút, “À, bên kia kìa.”
“Chiêu Tài” là một chậu sen đá nhỏ xíu, lúc nhập học được một chị khóa trên tiện tay cho Tân Nhiên. Nhưng vì lịch sinh hoạt “âm phủ”, cậu hay quên tưới nước, thành ra cây héo queo.
“Ui da.” Khúc Dương bế chậu cây lên, “Nhưng công nhận hai tháng nay nó nhìn tươi tỉnh hơn hẳn, trước kia suýt chết khô vì cậu đấy.”
“Thật á?” Tân Nhiên chọc chọc lá cây.
“Bằng chứng rành rành.” Khúc Dương gật gù, “Mà cậu có nhớ tự tưới nước bao giờ đâu…… Hay là có tiên đồng nửa đêm lẻn vào chăm cây hộ cậu?”
“?” Tân Nhiên vo giấy vo vo, giơ tay doạ ném.
“Ê ê!” Khúc Dương cười hì hì né, “Đùa thôi đùa thôi…… Thôi tôi đi đây, trưa tôi đãi cậu bữa cơm nhé.”
Vừa dứt lời, Tân Nhiên thấy Khúc Dương xoay người, suýt hất đổ cái ly trên bàn.
“Trời đất!” Khúc Dương nhanh tay chụp lại, “Hú hồn, ai để cái ly chỗ này vậy! Không biết mấy thứ dễ vỡ phải cất kỹ à!”
Đó là một cái ly sứ xanh đen trơn bóng, thiết kế đơn giản, chẳng có họa tiết gì.
Tân Nhiên nhớ lại: “…… Chắc của Dung Xuyên.”
Khúc Dương lập tức nghiêm túc, rón rén đặt cái ly sang bên, “À…… Của Dung Xuyên……”
“Biểu cảm gì thế.” Tân Nhiên nghi hoặc, “Cậu sợ cậu ấy à?”
“Xàm. Tôi sợ gì? Tôi là kính trọng, hiểu không? Người ta là ‘đại thần’ nổi tiếng của khoa tôi đấy, tuổi trẻ mà đã có studio riêng, còn đạt mấy giải rồi, khỏi nói hot cỡ nào…… Chỉ có tính cách hơi quái.”
Khúc Dương hạ giọng, đảo mắt nhìn cửa, chắc chắn không ai nghe, mới lí nhí, “Cậu nghĩ mà xem, đẹp trai, giỏi giang, hồi đầu khai giảng bao nhiêu người vây quanh, rủ đi ăn, rủ đi chơi, hỏi bài…… Cậu ta toàn ‘ừ, ờ, không’, cả ngày chỉ ‘ừm, ờ, không được’, tôi thề tôi chưa nghe cậu ta nói câu nào dài quá năm chữ……”
Khúc Dương cũng học máy tính: “…… Quá kiệm lời, bảo sao cậu quen cậu ta mà vẫn không thân nổi,cậu ta chẳng gần gũi ai.”
Cũng chẳng lạ.
Dung Xuyên từ bé đã vậy.
Tân Nhiên hắng giọng: “Được rồi, đừng tám chuyện bậy ở chỗ này.”
“Thì lâu rồi nghẹn quá mà, cậu không biết cậu ta nổi tiếng cỡ nào đâu.” Khúc Dương bĩu môi, “Hơn nữa cậu cũng đâu ưa gì người ta.”
“Đương nhiên rồi.” Tân Nhiên gật đầu cái rụp.
Khúc Dương: “Vậy nhìn cậu ta cậu có khó chịu không?”
“Có chứ……” Tân Nhiên nghĩ nghĩ, “Tôi nói thẳng vào mặt luôn.”
Khúc Dương: “…………”
Bởi quan hệ đã nát bét rồi, nên có nát thêm cũng chẳng sao.
Khúc Dương liếc điện thoại: “Thôi tôi té, tiết đầu tan là mấy bạn cùng phòng cậu lại lục tục về đấy……”
Cạch ——
Tiếng khóa cửa vang lên. Cánh cửa bị ai đó đẩy ra từ ngoài.
Ánh nắng lách qua song cửa sổ, chiếu thành mấy đốm sáng loang lổ.
Dung Xuyên đứng ngay ngưỡng cửa, vóc dáng cao ráo, ăn mặc đơn giản, hoodie và quần jeans. Đôi mắt dài và lạnh, gương mặt vô cảm như cơn gió rét vừa tràn vào, quét sạch hơi ấm trong phòng.
Khúc Dương lập tức nín thở.
Dung Xuyên liếc qua hai người, ánh mắt chẳng thèm che giấu, vài giây sau lại bình thản dời đi, không nói một câu, cũng chẳng chào ai.
Anh gỡ ba lô, thản nhiên đi vào toilet.
Nhìn kiểu gì cũng thấy cực kỳ khiêu khích.
“Thấy chưa, thấy chưa.” Khúc Dương vuốt cằm, “Tôi đến ký túc xá cậu ít nhất ba chục lần rồi, cậu ta vẫn coi như tôi vô hình, như kiểu thấy tôi chướng mắt ấy?”
Tân Nhiên cúi đầu uống cháo: “Không phải chỉ mình cậu đâu.”
“…………” Khúc Dương nhún vai, “Cậu an ủi hay ghê.”
Tân Nhiên chớp mắt: “Không có chi.”
Khúc Dương cạn lời, đứng dậy: “Thôi khỏi nói, tôi đi thật đây, lát nữa tôi gọi.”
“Ừ.” Tân Nhiên gật đầu.
Khúc Dương ra khỏi phòng, Tân Nhiên đứng dậy, chán chường nghịch chậu sen đá trong tay.
Bàn của Dung Xuyên lúc nào cũng gọn gàng đến mức đáng sợ, chỉ có cái ly, cái laptop, và…… ba lô.