Trong tay hắn xuất hiện một thanh kiếm dài màu vàng, trong chớp mắt, con hổ già ngã rạp xuống đất, bụi đất tung lên một tầng xám xịt.
Vương Tạ tiến lên thu nó vào không gian chứa đồ, nhíu mày nhìn qua vườn thảo dược rộng lớn, dứt khoát gom hết vào trong không gian chứa đồ.
Lo sợ bệnh tình của cậu nặng thêm, hắn nhanh chóng gom linh khí xung quanh tụ vào đan điền, thi triển dịch chuyển tức thời trở về sơn động.
Húy Cố vẫn đang ngủ trên giường. Vương Tạ tiến lên sờ trán cậu, nhiệt độ đã giảm hơn trước rất nhiều, đôi mắt đỏ sậm tràn đầy đau lòng. Hắn lấy ra thảo dược chữa phong hàn, rửa sạch rồi cho vào chén vàng, vận lực nấu thuốc.
Hắn cởi trường bào đỏ sậm trên người, khoác lên cho cậu. Ngón tay trắng như ngọc nhẹ nhàng vuốt qua đôi môi tái nhợt của cậu, giọng khàn khàn thấp trầm: “Sao lại cứ muốn chạy trốn vậy, hửm?”
Trong giấc ngủ mơ màng, Húy Cố nhíu mày, khẽ giãy giụa, vô thức cuộn chặt lấy chiếc chăn đang đắp.
Chăn?
Cậu mơ màng tự hỏi sao mình lại có chăn, nhưng cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến, không tài nào mở mắt nổi. Ngón tay vẫn nắm chặt mép chăn, dường như ngửi thấy mùi hương mát lạnh quen thuộc, vô thức cọ cọ, khẽ hôn lên, rồi lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Đôi mắt đỏ của Vương Tạ chăm chú nhìn cậu, hắn đưa tay lấy chén vàng đặt lên lòng bàn tay, hơi nóng tỏa ra khiến bàn tay trắng như ngọc của hắn phủ lên một tầng sương mỏng, mang theo mùi cua nhàn nhạt.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play