Đôi mắt mờ tịt, cậu gần như không thấy rõ đường, chỉ có thể bám tường mà đi, sợ lại vấp ngã, từng bước cẩn trọng, rón rén. 

Hồng Hiệp đứng ngay cửa, mặt không chút biểu cảm. Trong đầu bà ta thoáng hiện lại cảnh Nhan Mộ khi xưa, đôi mắt ngập sát khí, sương đỏ dày đặc cuộn quanh người, rồi nhanh chóng biến trở lại hình người. 

Khuôn mặt tuấn tú phủ đầy hàn ý, tay cầm đoản kiếm đỏ như máu. Thân ảnh vừa nhòe đi đã áp sát ngay sau lưng Húy Cố, lưỡi dao lạnh kề lên cổ cậu, giọng nói khàn khàn, buốt lạnh: “Nhân loại, Húy Cố?” 

Húy Cố khựng người, mắt vô thần nhìn vào khoảng không phía trước. Khuôn mặt trắng bệch thoáng hiện một nét cười nhẹ như trút bỏ, giọng trầm khàn: “Hồng Hiệp? Bà muốn giết tôi.” Giọng điệu không phải hỏi, mà là chắc chắn. 

“Đúng. Nhân loại đáng chết, nhất là cái kẻ dính lấy Vương Tạ!” 

Mắt Hồng Hiệp đầy tia máu đỏ, ánh nhìn tối sầm, chỉ cần siết tay thêm chút nữa, cậu sẽ mất mạng ngay. 

Nhưng— 

Bà ta sực nhớ đến luật của Hải Quốc: không được tuỳ tiện giết người. Khuôn mặt thoáng vặn vẹo, đáy mắt càng lạnh lẽo. Không thể giết, thì cứ ném cậu ra hoang đảo, để mặc cậu tự tìm đường sống. 

Bà ta siết chặt cánh tay gầy yếu, lôi cậu ra khỏi cung điện, kéo thẳng đến hoang đảo nguy hiểm nhất Hải Quốc. 

Hoang đảo cái tên nghe thôi đã biết. Xưa kia từng là chiến trường thượng cổ, bên trong âm khí dày đặc, một khi bước chân vào, gần như không còn đường quay lại. Thây khô rải rác khắp nơi, cây rừng rậm rạp che kín bầu trời, độc vật hoành hành, pháp trận tàn dư và yêu thú cổ xưa vẫn lang thang khắp nơi. 

Hồng Hiệp thẳng tay ném Húy Cố vào hoang đảo. Bà ta ngẩng lên, nhìn bầu trời sấm sét cuồn cuộn, đáy mắt ánh lên một tia bất an. 

Lôi kiếp?! 

Bà ta giơ tay bấm đốt ngón tay tính toán, chợt nhận ra Vương Tạ đang độ kiếp hoá hình. Không kịp xoá ký ức Hải Quốc trong đầu Húy Cố, bà ta đành nghiến răng quay người, lao về phía lôi kiếp đang giáng xuống. 

Húy Cố lảo đảo ngẩng đầu, mắt nửa mù vẫn cố nhìn bầu trời u ám. Tiếng sấm rền vang bên tai, lòng cậu thoáng bồn chồn, mơ hồ cảm thấy sắp xảy ra chuyện chẳng lành. 

Vừa rồi Hồng Hiệp vội vã bỏ đi… Là vì tiểu cua nhỏ sao? Tiểu cua nhỏ… đang gặp chuyện gì ư? 

Cậu vô thức sờ lên ngực, trống rỗng. Rồi cậu quay đầu, lảo đảo đi sâu vào hoang đảo. Cậu và tiểu cua nhỏ vốn không thể cùng đường giống như Pháp Hải từng nói, nhân yêu khác loài, cậu sẽ chỉ làm hại hắn. 

Trong sơn động, Vương Tạ nhắm chặt mắt, toàn thân bị kim quang bao phủ. Trên bầu trời, lôi đình gầm vang, từng đạo sét nặng nề bổ thẳng xuống đỉnh đầu hắn. Tám đạo thiên lôi ép xuống từng đợt, mãi đến khi khoé môi hắn rỉ máu đỏ tươi. 

Cơ thể đỏ rực dần biến thành trường bào đỏ sậm. Từng lọn tóc dài đen nhánh rũ rượi rơi xuống mặt đất. Đôi mắt đỏ thẫm loé lên tia u ám lạnh lẽo. Khi nhận ra hơi thở của Húy Cố đã không còn trong Hải Quốc, khoé môi hắn cong lên, nở nụ cười nguy hiểm đầy giễu cợt. 

A, Húy Cố. 

Đừng tưởng rời khỏi đây là xong. Từ lúc hắn nhặt cậu về, Húy Cố đã là người của hắn. Cho dù cậu có chạy tới chân trời góc bể, hắn cũng sẽ lôi cậu trở về, bẻ gãy đôi chân, nhốt cậu vĩnh viễn trên chiếc giường vỏ trai kia. 

Gương mặt tuyệt mỹ phủ đầy u tối nhưng nở nụ cười điên dại. Trường bào đỏ sậm bị gió thổi phần phật, mắt đỏ lạnh lẽo, hờ hững búng tay cửa sơn động lập tức nổ tung vỡ vụn. 

Hồng Hiệp vừa đuổi tới, đồng tử co rút lại, kinh hoảng nhìn gương mặt quen thuộc ấy, tựa như lại thấy Nhan Mộ của năm xưa. 

Vương Tạ khẽ nhíu mày, trong mắt loé lên tia sáng lạnh lẽo khi nhìn thấy ánh mắt bà ta. Hắn không nói gì, gương mặt vô cảm lướt ngang qua Hồng Hiệp, đi thẳng đến trước mặt bà ta. Vừa tới gần, hắn liền ngửi thấy trên người bà ta có mùi hương quen thuộc, đôi mắt đỏ sẫm lập tức nheo lại, giọng nói trầm thấp vang lên, lạnh buốt đến thấu xương: 

“Trên người bà có mùi của cậu ấy. Mau nói cho bản tôn biết, cậu ấy đang ở đâu.” 

Ánh mắt Hồng Hiệp trở nên phức tạp, nhìn hắn một cái, dưới áp lực uy nghiêm từ hắn mà sắc mặt tái nhợt, không kiềm được phun ra một ngụm máu tươi. Hải Quốc quân vương rốt cuộc cũng trưởng thành, nhưng tất cả… lại vì một nhân loại. Cảnh tượng này thật giống với năm đó, khi Nhan Mộ rời khỏi Hải Quốc. Bà ta tự giễu cười khẽ, giọng nói yếu ớt vang lên: 

“Ở… hoang đảo.” 

Hoang đảo? 

Vương Tạ sững người, sâu trong lòng dâng lên lo lắng cho Húy Cố. Thế nhưng, nghĩ đến việc cậu vì không muốn gả cho hắn mà bỏ chạy khỏi đại điện, sắc mặt hắn lập tức tối sầm, trở nên âm trầm đáng sợ. Hắn vung tay áo, hai tay chắp sau lưng, thân hình nhanh như chớp bay thẳng về phía hoang đảo. 

Hồng Hiệp nhìn bóng lưng hắn dần biến mất khỏi tầm mắt, trước mắt tối sầm lại, thân thể mất đi sức lực ngã xuống mặt đất, hoàn toàn bất tỉnh. 

Binh tôm tướng cua tuần tra hoảng sợ vội vàng đưa hắn trở về tẩm điện, gọi tiên y đến chẩn trị. 

Bên kia. 

Húy Cố với đôi mắt nửa mù cầm một cành cây, rón rén dò đường khắp hoang đảo. Từ khi buổi hiến tế kết thúc đến giờ có lẽ cũng sắp tối rồi, cậu phải nhanh chóng tìm một hang đá an toàn, đến đêm không biết trên đảo này có dã thú hay tinh quái gì không. 

Bụng cậu lại réo lên yếu ớt. Từ lúc bị Vương Tạ mang về đại điện đến giờ cậu vẫn chưa được ăn gì. 

Một tay che lấy cái bụng hóp lại, tay kia cầm nhánh cây dò đường. Trong tầm mắt mờ mịt, cậu lờ mờ thấy phía trước hình như có một hang đá. 

Cậu thử thăm dò bước vào, không ngửi thấy mùi nguy hiểm, cậu men theo vách đá sờ soạng ngồi xuống một tảng đá bên trong, đôi mắt vô hồn nhìn vào bóng tối, ngây dại. 

Bên ngoài vang lên tiếng mưa rơi lộp độp, giọt mưa đập xuống những tảng đá ngoài cửa hang tạo thành âm thanh lách tách đều đều. Húy Cố giơ bàn tay dơ bẩn lên sờ, rồi men theo vách đá hứng nước mưa rửa qua tay, sau đó chán ghét dùng sức hất nước đi. 

Nghĩ đến đôi mắt gần như mù của mình, cậu thất thần cúi đầu, ngồi dựa vào vách đá lạnh lẽo, tuyệt vọng nghĩ: Trên hoang đảo này không có đồ ăn, cậu sống không quá ba ngày. 

Dựa lưng vào vách đá lạnh buốt, toàn thân mệt mỏi rã rời, Húy Cố dần dần thiếp đi. 

Ngoài hoang đảo, Vương Tạ nheo đôi mắt hạnh, lạnh lẽo nhìn vào tầng sương mù bao phủ nơi đó. Hắn khẽ nhíu mày, biến trở lại nguyên hình, giơ chiếc g to lớn tiến vào bên trong. 

Đêm trên hoang đảo nguy hiểm vô cùng, sương mù độc dày đặc bao phủ khắp nơi. Chỉ nghĩ đến việc Húy Cố có thể bị dã thú hoặc tinh quái bắt đi, hoặc bị hút vào màn sương độc kia, trong lòng hắn liền dâng lên cơn phẫn nộ và âm u đáng sợ. 

Cho dù là hắn, nếu hít phải sương mù độc này cũng sẽ trúng độc. Sắc mặt Vương Tạ trở nên trắng bệch, lớp giáp cua đỏ sẫm bắt đầu ngả sang tím đen, đôi càng cũng yếu ớt rũ xuống, nhưng hắn vẫn cố gắng lần theo hơi thở của cậu. 

Cuối cùng ở gần cửa một hang đá, hắn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia. Thở phào nhẹ nhõm, nhưng bản thân hắn cũng không chống đỡ nổi nữa, trúng độc rồi ngã xuống hôn mê bất tỉnh. 

Sáng sớm hôm sau, trên nhánh cây trước cửa hang vài con chim nhỏ đậu xuống ríu rít nhìn con cua màu tím đen đang nằm dưới đất. 

Tiếng chim hót cùng tiếng bụng réo đã đánh thức Húy Cố. Cậu chớp chớp đôi mắt mờ mịt nhìn ra ngoài hang, thấy ánh mặt trời đang chiếu rọi. 

Kinh ngạc và vui mừng, cậu vội vàng chạy ra ngoài. Khi nhìn thấy mấy con chim đậu trên cây, cậu không dám tin mắt cậu đã nhìn rõ rồi. 

Xoa xoa cái bụng lép kẹp, cậu quyết định trước tiên phải tìm ít quả dại lót dạ. Nhưng khi đi ngang qua con đường trước hang đá, khóe mắt cậu chợt liếc thấy con cua nằm bất động dưới đất, trong mắt liền hiện lên vẻ mừng rỡ. 

Con cua này, cậu vẫn có thể ăn, chỉ là… 

Húy Cố nhặt con cua trên đất lên, nhìn màu sắc trên lớp vỏ của nó, nghi ngờ tự hỏi rốt cuộc có ăn được hay không. Nhìn qua cứ như là có độc. 

Cậu ghét bỏ ném nó lại xuống đất, quyết định đi quanh đây tìm xem có trái cây gì ăn được không. 

Cậu thầm nghĩ tốt nhất đừng mạo hiểm, con cua này giáp xác đã chuyển sang màu tím đen, chắc chắn có độc. Hơn nữa, nghĩ đến con cua tinh kia, đáy lòng cậu chợt trống rỗng. Con cua tinh đối xử với cậu rất tốt, cậu sao có thể ăn đồng loại của nó được. 

Cậu lắc lắc đầu, gạt hình ảnh con cua tinh ra khỏi tâm trí, cầm nhánh cây quơ quơ bụi cỏ, cẩn thận tìm kiếm trái cây có thể ăn. 

Tìm hồi lâu mà vẫn không thấy thứ gì ăn được, Húy Cố thở hổn hển, mệt đến mức đôi chân gần như không trụ vững. Nguyên thân cậu vốn là thư sinh, thể chất không tốt, đi chưa được bao lâu đã cảm thấy kiệt sức. 

Ngẩng đầu nhìn mặt trời, cậu cắn răng tiếp tục tìm trái cây, dù toàn thân đã rã rời. 

Ông trời không phụ người có lòng, cuối cùng cậu cũng tìm thấy trên một cây mọc loại trái giống táo. Nhìn lá cây và thân cây, cậu nhíu mày, tháo chiếc áo choàng xám cuộn lại thắt ngang hông, vén tay áo định trèo lên. 

Nhưng kiếp trước cậu từ nhỏ đến lớn chưa từng leo cây, nguyên thân cũng là thư sinh, chưa bao giờ làm chuyện này, mới leo được hai bước đã trượt xuống. Cậu chỉ có thể ngửa đầu nhìn đám trái đỏ mọng mà sốt ruột. 

Ánh mắt cậu bỗng sáng lên khi thấy nhánh cây mình vừa bỏ bên cạnh. Tuy cậu không leo cây được nhưng cậu cao, cầm nhánh cây quất mạnh lên cành, trái cây liền rơi lộp độp xuống đất. 

Không màng bẩn, cậu lập tức nhặt lên cắn một miếng. Vị ngọt mát của trái táo làm dịu cơn khát và lấp đầy cơn đói. Ăn xong một quả, cậu lại dùng nhánh cây quất thêm, trái rụng càng nhiều. Cậu dùng vạt áo gói lại, mang về hang. 

Cứ thế, cậu đi đi lại lại rất nhiều lần, gom đầy một góc hang đá, đây sẽ là lương thực cậu dự trữ để sống sót trong mấy ngày tới. 

Nghĩ đến con cua vẫn nằm bên ngoài, cậu do dự nhưng cuối cùng vẫn nhặt nó về, đặt nó vào vũng nước trong hang để nó hấp thu hơi nước. 

Vương Tạ dần dần khôi phục ý thức, thấy bóng dáng Húy Cố đang bận rộn qua lại trước mắt, khóe môi hắn hơi cong lên. Nhưng độc sương mù thật sự quá mạnh, còn chưa kịp mở miệng gọi cậu, hắn đã lại ngất đi. 

Hắn không hề hay biết Húy Cố đã nhặt thật nhiều cành khô, xếp thành một đống trong hang. Cậu nhớ trong sách từng đọc có cách nhóm lửa, liền dùng đầu khô của nhánh cây ma sát thật nhanh lên đoạn khác. 

Dần dần, chỗ ma sát tóe lên tia lửa, bén vào đống củi khô, lửa bùng lên cháy sáng. Cậu lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm. 

Tuy ban ngày hang khá ấm, nhưng đến tối chắc chắn sẽ lạnh. Cậu ngồi nhìn ngọn lửa ấm áp, đứng dậy lấy hai trái cây, chà chà rồi ăn luôn. 

Ăn xong hai quả, bụng cậu mới tạm thấy no. Bên ngoài trời đã tối đen, gió thổi vào hang khiến ngọn lửa chập chờn, suýt tắt. 

Cậu thở dài, xoay người ngồi chắn trước cửa hang để che gió. 

Thấy con cua trong vũng nước, cậu nhận ra màu trên giáp nó dường như đã nhạt đi, không còn tím đen như buổi sáng, có lẽ đang dần hồi phục. Nghĩ đến ngày mai còn phải ra ngoài tìm thêm trái cây, Húy Cố mệt mỏi nhắm mắt lại, rất nhanh chìm vào giấc ngủ. 

Từ khi tới thế giới này, đồng hồ sinh học của Húy Cố liền tự động báo thức sớm hơn một giờ, khoảng sáu giờ cậu đã tỉnh dậy. Tùy tiện ăn một quả, cậu nhìn thoáng qua con cua nhỏ bên cạnh đang dần dần phai màu, sau đó cầm nhánh cây bóng loáng đi sâu vào hoang đảo tìm kiếm đồ ăn. 

Lần này cậu không đi về phía cây ăn quả nữa, mà rẽ sang nơi cây cối um tùm hơn trong hoang đảo, muốn xem thử có con suối hay sông nhỏ nào chứa nước ngọt không. 

Trái cây tuy có thể lấp đầy bụng, nhưng khả năng giải khát lại không tốt lắm. Đôi môi vừa mới hồng hào trở lại lúc ở Hải Quốc, giờ đây vì thiếu nước mà lại khô nứt. 

Trong rừng sâu cây cối cao lớn che kín bầu trời, ánh mặt trời chỉ rọi xuống được một nửa, xung quanh yên tĩnh đến mức cậu có thể nghe rõ từng hơi thở của mình. Cậu cẩn thận tìm kiếm nguồn nước, trái tim đập thình thịch. 

Nhưng cậu không để ý dưới chân có cành khô, trượt một cái ngã vào hố sâu, trán va mạnh vào tảng đá, lập tức mất đi ý thức. 

Ở vũng nước, Vương Tạ chậm rãi mở mắt, nhìn dòng nước đục dưới thân, hắn ghét bỏ nhảy ra khỏi hố. 

_____ 

Tác giả có lời muốn nói: 

Vương Tạ: Khó chịu, hoàng phu lại chạy mất ━┳━ _ ━┳━ 

Húy Cố: Ngươi xem trọng điểm nội dung đi 

Vương Tạ: ??? 

Húy Cố: Cua cua hân hạnh được chiếu cố 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play