“Hừ, bản tôn lần này tạm tha cho ngươi một mạng, lần sau dám gọi bản tôn là con cua nhỏ, coi chừng mạng nhỏ của ngươi!” Vương Tạ nhặt hồ lô nhỏ lên, cẩn thận phủi bụi trên đó, giơ càng rời đi.
Húy Cố mỉm cười nhạt, dựa vào tường nhìn đoàn màu đỏ nhảy lên giường.
Vương Tạ liếc cậu bằng khóe mắt, cảnh cáo: “Nhìn cái gì mà nhìn, cẩn thận bản tôn móc mắt ngươi ra!”
Húy Cố bất đắc dĩ thu ánh mắt lại. Con cua tinh này tính tình thật nóng nảy, trách sao người ta gọi nó là bạo quân, đúng là bạo thật. Cậu nhìn quanh, dù đôi mắt mờ chẳng thấy rõ, vẫn nhận ra đây là một cung điện rất lớn và hoa lệ. Dù cậu nhìn không rõ, nhưng ánh kim lấp lánh khắp nơi vẫn chói đến nhức mắt.
Thấy “đồ vật kỳ quái” không nhìn mình nữa, Vương Tạ cẩn thận đem giấu tiểu hồ lô dưới gối, rồi làm bộ như không có gì, nằm trên giường vỏ trai.
Trong đại điện thoáng chốc yên tĩnh không có lấy một âm thanh gì. Húy Cố nhíu mày ò mẫm đi tới mép giường, nghiêng đầu nhìn đoàn màu đỏ, thử nhỏ giọng gọi: “Bệ hạ?”
Đáp lại cậu là tiếng thở chậm rãi của Vương Tạ. Đoán nó đã ngủ, cậu nhẹ nhàng thở ra, ngồi xổm xuống đất, tựa lưng vào thành giường, mái tóc dài đen rũ trước ngực, ánh mắt mông lung nhìn sàn nhà mờ mờ.
Từ lúc xuyên qua đến giờ, cậu mới có thời gian suy nghĩ mọi chuyện đã xảy ra. Nghĩ đến hạng mục trong phòng thí nghiệm, cậu bất lực cúi đầu.
Cậu chỉ vừa trở thành nhân viên nghiên cứu, đang thí nghiệm một loại virus mới, không ngờ lại đột ngột xuyên qua, tới thế giới đầy yêu quái này.
Nghĩ đến người kia, cậu tự giễu cười. Cậu biến mất rồi, chắc người đó sẽ vui lắm. Dù sao trong phòng thí nghiệm cũng chẳng ai thích cậu cả. Những lời người đó từng nói, cậu vẫn nhớ rõ ràng.
Không biết từ khi nào, khuôn mặt đau nhức vì bầm tím của cậu đã kề sát con cua tinh. Làn da mát lạnh của nó khiến cậu khẽ rên một tiếng, đôi mắt khép hờ vô thức bò lên giường nó, ôm chặt nó vào lòng, vùi mặt ngủ thiếp đi.
Vương Tạ mơ màng cảm giác có thứ ấm áp mềm mại bao bọc lấy mình, theo bản năng rúc vào cọ cọ.
Húy Cố khẽ run lông mi, cậu đưa tay xoa xoa trán đang ngứa ngáy, xoay người ôm con cua tinh vào lòng, khẽ siết lại rồi tiếp tục ngủ.
Ngày hôm sau.
Vương Tạ bị một tiếng kinh hô làm giật mình tỉnh giấc. Hắn híp mắt nhìn về phía cửa điện, thấy Hồng Hiệp đang đứng đó, liền táo bạo siết chặt cái càng, gằn giọng: “Im miệng! Bản tôn vừa bị ngươi đánh thức!”
“Vương Tạ, ngươi lại nổi điên gì đấy? Bên cạnh ngươi nhân loại kia là ai?” Hồng Hiệp nhíu chặt mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nhân loại đang nằm trên giường. Không ngờ Vương Tạ lại cho phép một người khác nằm trên giường vỏ trai của hắn.
Bà ta bước lên, hờ hững hất cậu xuống đất, giọng vô cảm: “Mau đứng lên, hôm nay còn rất nhiều việc quan trọng phải làm.”
“Ưm...” Ngã trên mặt đất, Húy Cố dần dần tỉnh lại. Cậu đưa tay che gương mặt đau nhức, đờ đẫn nằm im trên mặt đất, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra. Mắt cậu vẫn chưa hồi phục, chẳng nhìn thấy mấy con tôm đỏ đang núp bên giường.
Lúc này, Vương Tạ mới hoàn hồn. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Hồng Hiệp, trong lòng bất giác nhớ tới chuyện đêm qua. Cái người tên Húy Cố kia lại dám bò lên giường hắn, còn ôm hắn ngủ cả đêm, tay chân không yên phận!
Nghĩ đến quy củ Hải Quốc, đôi mắt hạnh to tròn của hắn khẽ lay động, trong lòng trào dâng rối rắm.
Nhưng dù sao cũng là hắn nhặt được, cũng coi như dân chúng Hải Quốc đi.
Nếu không thì hôn lễ vẫn phải chuẩn bị nhanh lên. Hắn thầm tính toán, ngày kia là ngày hoàng đạo, rất thích hợp cưới cậu làm hoàng phu, mọi chuyện đều thuận lợi.
Nhìn quét thấy gương mặt bầm tím của cậu, liền lôi từ dưới gối ra hồ lô nhỏ, dứt khoát đổ ra ba viên thuốc, giơ càng đưa tới trước mặt Húy Cố, cao ngạo ra lệnh: “Này, mau ăn đi.”
Húy Cố kinh ngạc buông tay, cậu ngơ ngác nhìn viên thuốc màu đen trên cái càng đỏ rực. Cậu không dám nhận.
Cậu sợ hắn chỉ là nhất thời mềm lòng, nên mới có thể cho cậu viên thuốc này. Hình ảnh tối qua hắn tiếc nuối cất kỹ từng viên thuốc vẫn còn rõ ràng trong đầu cậu.
Thấy cậu ngây người, Vương Tạ nhíu mày, nhảy xuống giường giẫm chân lên ngực cậu, mạnh mẽ kẹp cằm cậu bá đạo nhét thuốc vào miệng.
Đau nhói trên cằm truyền đến khiến đồng tử Húy Cố co rút lại. Cậu nhìn thấy rõ đoàn đỏ ngay trước mặt, vội nghiêng đầu né tránh, gương mặt tái nhợt hơi phiếm hồng, trông vừa chật vật vừa yếu ớt.
Cậu nuốt thuốc xuống, dược lực nhanh chóng lan tỏa, vết thương trên mặt liền biến mất, lộ ra gương mặt thanh tú vốn có. Duy chỉ đôi mắt vẫn mơ hồ, không nhìn rõ vật gì.
Vương Tạ vẫy cái càng trước mặt cậu, thấy đồng tử cậu không động đậy thì nhíu mày, bảo Hồng Hiệp lại xem.
“Không cần, ba viên thuốc này đã đủ tốt rồi.” Húy Cố khẽ lắc đầu, giọng cậu trầm thấp mà dịu dàng. Gương mặt thanh tú hiền lành ấy vốn dĩ là của một thư sinh.
Đêm qua trong giấc mộng, cậu nhận được ký ức của thân thể này. Tên cậu cũng là Húy Cố, một thư sinh làng chài nhỏ. Chỉ vì đắc tội con trai thôn trưởng, nên mới bị đưa đi tế hải làm cống phẩm.
“Câm miệng! Bản tôn hiện tại tâm tình không tốt, ngươi tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời!” Vương Tạ mặc kệ Húy Cô từ chối, vươn càng giữ chặt tay cậu, kéo tới trước mặt Hồng Hiệp.
Hồng Hiệp sắc mặt không vui bắt mạch cho cậu: “Không có gì nghiêm trọng. Vài ngày sẽ khỏi.”
“Không cần uống thuốc sao?” Vương Tạ nghi hoặc hỏi.
“Không cần.” Hồng Hiệp không kiên nhẫn nói rồi quay người đứng dậy rời đi. Trước khi bước qua cửa, bà ta lạnh giọng nhắc: “Đừng quên chuyện hiến tế.”
Những lời đó kéo Húy Cố ra khỏi suy nghĩ. Cậu ngẩng đầu nhìn đoàn đỏ trước mắt, lặng lẽ xoa xoa cánh tay bị siết đến phát đau. Không ngờ con cua nhỏ như hắn lại có sức mạnh đến vậy.
Vương Tạ thấy vết siết đỏ ửng trên tay cậu, đôi mắt xinh đẹp đảo qua đảo lại, chột dạ không dám nhìn thẳng.
Một người một cua không ai nói chuyện, bầu không khí bỗng im lặng. Chỉ còn tiếng thở của cả hai vang lên trong đại điện.
Thấy cậu vẫn nằm trên đất, mắt Vương Tạ hiện lên sự lo lắng, khẽ ho hai tiếng, giọng bớt hung dữ nói: “Ngươi lên giường nghỉ đi, ta còn phải tới thư phòng xử lý công việc.”
Hắn cố gắng hạ giọng dịu dàng, nhẹ nhàng lách qua người cậu, rời khỏi đại điện, để lại mình cậu trong khoảng không yên tĩnh.
Húy Cố nằm trên mặt đất thêm một lúc, nhớ đến lời hắn, khóe môi bất giác nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt. Cậu vịn giường bò dậy, nằm lên vỏ trai, kéo chăn lại.
Thuốc nhanh chóng phát huy tác dụng, mí mắt cậu nặng trĩu, bàn tay nhỏ siết lấy góc chăn, chìm vào giấc ngủ không mộng mị.
Vương Tạ đi vào thư phòng, ngồi nghiêm chỉnh, nhìn các đại thần phía dưới, nghe bọn họ báo cáo chuyện hiến tế buổi chiều.
Trong đầu hắn không kiềm chế được mà hiện lên gương mặt thanh tú của Húy Cố, sâu trong lòng dâng lên một cảm giác mong chờ. Cậu mặc hôn phục đặc chế của Hải Quốc nhất định sẽ rất đẹp.
Nhưng nghĩ đến dáng vẻ của Húy Cố, trong mắt hắn lại hiện lên vẻ nghi hoặc. Hồng Hiệp hình như vừa gọi cậu là nhân loại?
Đợi các đại thần lui ra hết, thừa dịp Hồng Hiệp đang bận rộn chuẩn bị cho hiến tế, hắn lén đi vào phòng của Hồng Hiệp để tìm sách về nhân loại.
Trong lúc hoảng loạn, hắn vô ý làm rơi một quyển sách trên kệ. Cúi xuống nhặt lên, hắn nhìn thấy mấy chữ trên bìa, ánh mắt lập tức sáng lên.
Hóa Hình Thuật?
Hắn nhanh chóng mở ra xem, phát hiện bên trong ghi cách để yêu quái biến thành hình người. Không chút do dự, hắn nhét quyển sách vào không gian pháp thuật của mình, sắp xếp lại kệ sách cho ngay ngắn rồi lén lút rời đi.
Trở về đại điện, nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của Húy Cố, hắn bước chậm đến ngồi trước bàn, nghiêm túc nghiên cứu cuốn sách pháp thuật.
Không biết từ lúc nào, thời gian đã trôi qua thật mau. Hắn đã hiểu rõ các bước trong sách, chỉ chờ xong buổi hiến tế chiều nay sẽ lập tức bế quan thử luyện.
Nhìn Húy Cố vẫn còn đang ngủ, hắn rối rắm một chút, cuối cùng vẫn đặt một tờ giấy lên bàn, trên đó viết đợi hắn biến thành người rồi, hắn sẽ cưới cậu làm hoàng phu.
Hắn dùng cái càng kẹp góc chăn, nhẹ nhàng đắp lại cho cậu, do dự hồi lâu mới dám cúi người hôn lên mặt cậu một cái thật nhanh.
Hắn nhớ rất lâu trước đây, từng có người nói bên tai hắn, nếu cưới hoàng phu thì phải đối xử thật tốt, phải làm cậu vui, phải sủng cậu.
Nghĩ đến giọng nói dịu dàng đó, khóe mắt Vương Tạ hơi phiếm hồng lên, trong mắt ngân ngấn nước.
Hắn dùng sức lắc đầu, xua tan những chuyện buồn bã, lau đi khóe mắt, nhìn người đang nằm trên giường lần cuối rồi nhẹ nhàng rời khỏi đại điện.
Hiến tế là truyền thống của Hải Quốc, truyền từ thời thượng cổ đến nay. Hồng Hiệp là các lão hai triều, cũng là người nhìn hắn lớn lên. Trong dân gian đồn rằng Hồng Hiệp đại nhân là yêu quái đầu tiên có thể hóa hình, địa vị cực kỳ cao quý, tất cả cống phẩm hiến tế đều do bà ta chuẩn bị.
Vương Tạ đứng ở hàng đầu của đội ngũ hiến tế, nghiêm túc cung kính bái tế thiên thần tổ tông, cầu mong các ngài phù hộ Hải Quốc, phù hộ cả… hoàng phu của hắn Húy Cố…
Hồng Hiệp đứng phía sau, ánh mắt u ám nhìn bóng lưng Vương Tạ, trong đầu hiện lên một hình bóng quen thuộc. Năm đó, nàng cũng từng ở độ tuổi này hiến tế, rồi gặp gỡ một nhân loại, cuối cùng đi đến diệt vong.
Nghĩ đến Húy Cố đang nằm trên giường Vương Tạ, trong mắt Hồng Hiệp lóe lên sát ý. Bà ta tuyệt đối sẽ không để nhân loại hủy diệt quân vương Hải Quốc lần nữa!
Sau khi hiến tế kết thúc, Vương Tạ nóng lòng muốn bế quan luyện hóa hình. Với thiên tư của hắn, chắc chắn sẽ thành công trước hôn lễ. Chỉ cần nghĩ đến gương mặt kinh ngạc của Húy Cố khi nhìn thấy hắn biến thành người, tim hắn lại đập rộn ràng.
Hắn vội vã chạy tới sơn động chuyên để bế quan phía sau núi, cẩn thận xem từng bước pháp thuật trong sách, rồi nhắm mắt, bắt đầu tụ linh khí dẫn vào nội đan. Linh khí trong cơ thể hắn đột nhiên bùng lên, gân mạch toàn thân căng ra, rồi lại tự động khép lại, cứ lặp lại bốn năm lần. Đến khi mở mắt, mặt hắn đã trắng bệch, toàn thân ướt đẫm mồ hôi như vừa được vớt ra khỏi nước.
Tiến hành đến bước thứ tám, nội đan trong bụng bắt đầu xoay tròn nhanh không kiểm soát, quấy rối dạ dày khiến hắn đau đến run rẩy. Nhưng nghĩ đến Húy Cố, hắn cắn chặt răng, kiên trì chịu đựng.
Bên kia.
Húy Cố tỉnh lại, nhìn quanh đại điện trống trải, mơ màng chớp chớp mắt. Con cua tinh kia đâu rồi? Hiến tế vẫn chưa kết thúc sao?
Cậu nhìn thấy bên gối đầu có một vật mờ mờ, đưa tay cầm lên, giơ đến trước mắt, chữ viết trên đó rất to, cậu cũng miễn cưỡng nhìn ra được nội dung.
Muốn cưới cậu?!
Đồng tử Húy Cố hơi co lại, bị dọa đến mức không cẩn thận ngã từ trên giường xuống, quỳ rạp trên mặt đất, cả người cứng đờ, nhắm nghiền mắt lại.
Con cua tinh kia… muốn cưới cậu? Chưa bàn tới chuyện khác, chỉ riêng thân phận hai bên thôi, một bên là yêu quái, một bên là nhân loại, làm sao có thể ở bên nhau được?
Cậu ngơ ngác nắm chặt tờ giấy trong tay, trong lòng nảy lên một ý nghĩ. Từ trên mặt đất bò dậy, men theo vách tường chậm rãi đi về phía cửa đại điện.
_____
Tác giả có lời muốn nói: Các thiên sứ đáng yêu nhớ lưu truyện nhé ~
《Vòng Lương》: Tại hạ là ngọn núi dao, biển lửa vạn dặm, gả không? Công mạnh miệng mềm lòng, cố chấp [quỷ sai] x thụ mỹ cường thảm, cam chịu [lệ quỷ].
《Hoài vai ác Ma Tôn nhãi con》: Bị vai ác nhốt mấy trăm năm, hệ thống quá hạn, ta lại mang thai nhãi con của vai ác.