"Vị này hẳn là bà con bên Dư Hàng phải không?" Không đợi Lâm Khanh Khanh giới thiệu, Liêu Ngọc Phượng đã đi tới trước mặt thím Thanh.
Thím Thanh vừa nghe Lâm Khanh Khanh gọi là "Tam tẩu", lại thấy cách ăn mặc của người này còn sang trọng hơn cả Lâm Khanh Khanh, chợt nhớ ra hôm tân hôn, chính nàng ta cùng một thiếu phụ đeo đầy châu báu đã ra đón xe hoa, bèn cười xòa: "Vị này hẳn là Tam thiếu phu nhân?"
"Ồ, bà nhận ra tôi sao?" Liêu Ngọc Phượng cười.
"Nhận ra, nhận ra chứ! Một thiếu phu nhân xinh đẹp cao quý thế này, làm sao không nhận ra được?" thím Thanh đáp.
"Khanh Khanh, vị này là họ hàng thế nào bên Dư Hàng vậy em? Em không nói, chị cũng không biết xưng hô ra sao." Liêu Ngọc Phượng hỏi.
"Là mợ của em ạ." Lâm Khanh Khanh đáp.
"Ái chà, là mợ à." Liêu Ngọc Phượng giả vờ không biết: "Mợ đến rồi sao chỉ ngồi trong phòng thế này? Ngoài đại sảnh đã bắt đầu hát rồi, mợ có muốn ra đó nghe một chút không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT