Nghe đến đây, Lâm Khanh Khanh dường như đã hiểu ra chuyện xảy ra ở hậu viện đêm qua. Nhìn chằm chằm Hương Ngưng, Lâm Khanh Khanh hỏi:
"Chị Ngưng, tại sao chị lại nói với em những điều này? Em thực sự không nghe thấy gì cả..."
Hương Ngưng cười khổ:
"Tôi không phải kể cho em nghe, tôi đang kể cho chính mình nghe... Giữ trong lòng, tôi càng đau khổ hơn... Anh Cường đối với tôi rất tốt, là một người đàn ông có thể cùng tôi sống một cuộc sống bình dị, nhưng tôi cảm thấy mình bẩn, tôi không xứng với anh ấy."
Lâm Khanh Khanh sững sờ. Những ngày ở Yểm Hương Các, nàng đã biết đôi chút về chuyện nam nữ, nhưng dù sao nàng vẫn là một đứa trẻ ngây thơ, không thể hiểu được cảm xúc của Hương Ngưng. Nàng chỉ nghe ra nỗi đau trong lời nói của chị.
Hương Ngưng đứng dậy, đi đến trước tủ đứng, lấy ra gói đồ hôm qua, vừa nhét vào tay Lâm Khanh Khanh vừa nói:
"Hương Nhân, tôi biết em là một đứa trẻ đáng tin cậy, em giúp tôi đưa cái này cho anh Cường, để anh ấy sau này có chút vốn làm ăn nhỏ."
Lâm Khanh Khanh lùi lại một bước, gói bạc nặng trịch rơi xuống đất kêu một tiếng "coảng" . Hương Ngưng sững sờ, chỉ vài giây sau, không nói một lời, nàng ngồi xuống, nhặt lên, rồi cất lại vào tủ. Lâm Khanh Khanh sợ đến run rẩy:
"Chị Ngưng, em, em..."
Hương Ngưng vuốt lại tóc mái, rồi quay lại ngồi xuống ghế. Nhìn Lâm Khanh Khanh, Hương Ngưng đột nhiên hỏi:
"Em đã nghĩ sau này mình sẽ ra sao chưa?"
Lâm Khanh Khanh không hiểu tại sao chị lại đột ngột đổi chủ đề, nàng lắc đầu rồi cúi gằm mặt xuống.
Hương Ngưng nói:
"Tôi nhìn ra được, em không giống Hương Nhu. Cô ấy muốn ở lại đây để leo lên, còn em, em không thuộc về nơi này." Thấy Lâm Khanh Khanh nghe câu này, lại ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn mình, Hương Ngưng cười khổ, nói tiếp: "Không cần phải ngạc nhiên, sau này Kiều mama cũng sẽ dạy các em cách nhìn mặt đoán ý. Bà ta biết trong lòng em không cam tâm ở lại đây, nên sẽ đào tạo em cho tốt, rồi bán với giá cao."
"Phụ nữ ở thanh lâu, trước khi bị 'phá thân' là thanh quan, là bảo bối của khách, càng là cây hái ra tiền của Kiều mama. Khi đã thành hồng quan, nếu khách tiếp tục chiếu cố, hoặc chịu bỏ ra giá cao để chuộc thân làm thiếp, thì Kiều mama vẫn xem như báu vật, nếu không sẽ bị bà ta ép tiếp nhiều khách qua đêm hơn..."
Ánh mắt Hương Ngưng dần dần trở nên u tối, như thể đang nhìn thấy tương lai bi thảm của chính mình.
Lâm Khanh Khanh không biết lấy đâu ra can đảm, đột nhiên hỏi:
"Hứa công tử có cưới chị không?"
"Không biết... Với gia thế của anh ấy, có lẽ ngay cả khi cưới vợ lẽ cũng sẽ chọn con gái nhà lành."
Hương Ngưng cười khổ.
Không hiểu sao, Lâm Khanh Khanh đột nhiên cảm thấy trong lòng nhói đau. Nhìn Hương Ngưng, Lâm Khanh Khanh nói:
"Chị Ngưng, chị đưa đồ vừa rồi cho em đi, em sẽ mang đến cho anh Cường."
Hương Ngưng lại nói:
"Thôi bỏ đi, em đưa đến anh ấy cũng chưa chắc chịu nhận..."
Lời còn chưa dứt, đã nghe tiếng gõ cửa của Thúy Vân. Được Hương Ngưng cho phép, Thúy Vân mới vào phòng.
Đưa bát yến sào ấm nóng cho Hương Ngưng, Thúy Vân nhỏ giọng nói:
"Chị Ngưng, vừa rồi em ra bếp sau, nghe các vú ở đó nói anh Cường để lại một lá thư cho Kiều mama, không lấy tiền công, đã đi từ sáng sớm rồi."
Chiếc thìa Hương Ngưng đang cầm lơ lửng giữa không trung, vài giây sau mới hạ xuống. Từng thìa, từng thìa yến sào được đưa vào miệng, mắt Hương Ngưng bỗng đỏ hoe:
"Cũng tốt, đi rồi thì tốt..."
Lâm Khanh Khanh ngơ ngác nhìn Hương Ngưng, không biết có nên đến an ủi hay không. Thúy Vân ngồi xổm bên chân Hương Ngưng, lặng lẽ đưa khăn tay qua. Hương Ngưng không nhận, nhẹ nhàng đẩy bát sang một bên, rồi đứng dậy.
Đi đến bên cửa sổ, Hương Ngưng đẩy cửa ra, ngước nhìn bầu trời vuông vức trên đầu. Tiếng kêu của mấy con bồ câu đưa thư phá tan sự tĩnh lặng của không trung, cũng cắt ngang dòng suy nghĩ của Hương Ngưng. Quay người lại, Hương Ngưng nói với Lâm Khanh Khanh: