6

Sau khi ăn xong hai quả trứng trà, Chu Dao Dao có chút hối hận vì đã không dậy sớm hơn. Nếu dậy sớm, cô ấy có thể mua thêm vài quả trứng nữa rồi. Cô ấy có cảm giác món trứng trà này ngon đến mức cô ấy có thể ăn một lúc mười quả mà không hề ngán.

Nhưng sự thật là cô ấy chỉ mua được hai quả, ăn xong đành phải chuyển sang ăn màn thầu. Ban đầu, cô ấy nghĩ sau khi ăn món trứng trà tuyệt hảo đó, màn thầu sẽ trở nên nhạt nhẽo. Không ngờ, miếng đầu tiên vừa đưa vào miệng, mắt cô ấy đã sáng bừng lên.

Thật ra bình thường cô ấy không thích ăn màn thầu lắm, cứ thấy nó là món ăn vô vị. Nhưng ngay lúc này, cô ấy lại ăn ngon lành không thể dừng lại được.

Cô ấy vừa ăn vừa đi bộ, đến khi giải quyết xong miếng màn thầu cuối cùng thì cũng đã tới chỗ ngồi làm làm. Vừa ngồi xuống, đồng nghiệp bên cạnh đã hỏi ngay: “Cậu ăn gì mà thơm thế?”

“Màn thầu với trứng trà,” Chu Dao Dao trả lời, vẫn còn vô thức cảm nhận dư vị.

“Màn thầu với trứng trà mà thơm đến vậy sao?”

“Đúng vậy, tớ mua màn thầu trắng và màn thầu ngô, nó mềm xốp lại dai dai, trứng trà cũng ngon ơi là ngon, ngay cả lòng đỏ cũng hấp dẫn nữa…” Chu Dao Dao, đang ăn ngon miệng, có ham muốn chia sẻ rất lớn, nhưng cô ấy cảm thấy không biết dùng từ ngữ nào để tả hết cái ngon của món ăn này, chỉ có thể cố gắng miêu tả.

Đồng nghiệp nghe cô ấy nói mà thèm nhỏ dãi, nghĩ đã lâu rồi không ăn màn thầu với trứng trà, liền buột miệng nói: “Vậy mai tớ cũng mua chút về ăn sáng.”

Chu Dao Dao nghe vậy đang định nói gì đó, thì thấy sếp đến, vội vàng mở máy tính, tập trung vào công việc.

Cùng lúc đó, tại Cửa hàng tiện lợi Hiệp Khách.

Hôm nay Minh Thanh Hoan làm khá nhiều màn thầu, sau khi khách hàng quanh khu vực mua hết một lượt mà vẫn còn thừa mười mấy cái. Trứng trà thì cô nấu ba nồi đều bán sạch, đến nỗi trong cửa hàng không còn nhiều trứng gà dự trữ.

Bận rộn xong, cô dựa theo ký ức của nguyên chủ gọi điện thoại liên hệ người giao trứng gà đến. Sau đó mới có thời gian lo cho con sáo vẫn còn trong thùng giấy.

Thùng giấy vừa mở ra, con sáo đã no bụng liền kêu lên những tiếng ríu rít trong trẻo, trông có vẻ tinh thần hơn hẳn hôm qua. Khi Minh Thanh Hoan đưa tay bắt nó, nó không những không trốn mà còn chủ động nhảy vào lòng bàn tay cô.

“Cũng ngoan đấy chứ.”

Những con vật nhỏ ngoan ngoãn luôn dễ làm người ta yêu thích hơn. Minh Thanh Hoan đưa tay xoa đầu nó hai cái, sau đó đi ra gần cửa, giơ tay lên: “Đi đi.”

Cô muốn thả con sáo đi, nhưng nó không bay mà còn từ lòng bàn tay leo lên cánh tay cô

Không đợi nó bò lên vai, Minh Thanh Hoan đưa tay vuốt nó trở lại lòng bàn tay, kiểm tra hai lần xác định cánh nó không có vấn đề gì, rồi trực tiếp giơ tay ném nó lên không trung.

Bị tung lên, con sáo cũng mở cánh bay lên, nhưng chỉ vỗ cánh hai cái giữa không trung rồi lại rơi xuống vai Minh Thanh Hoan, nghiêng đầu kêu "pi pi".

Thấy nó như muốn ăn vạ mình, Minh Thanh Hoan nghiêng đầu nhìn chằm chằm nó. Xét thấy nó cũng khá ngoan, cuối cùng cô vẫn không nỡ đuổi nó đi, mà đặt nó trở lại thùng giấy, rồi đặt thùng giấy ra ghế cạnh cửa, để nó muốn đi lúc nào thì đi.

Hôm nay là một ngày đẹp trời hiếm có, ánh nắng ấm áp mà không quá gay gắt, khiến người ta cảm thấy không ra ngoài đi dạo một chút thì thật lãng phí thời tiết tuyệt vời này.

Minh Thanh Hoan sau khi sắp xếp xong cho con sáo, không như hai hôm trước ngồi xuống xem TV, mà đi ra ngoài cửa hàng để vận động một chút.

Hai bên cửa hàng tiện lợi là cửa hàng quần áo trẻ em và tiệm giày, cô lướt mắt rồi tiếp tục đi về phía trước, nhưng không đi xa, chỉ loanh quanh gần cửa hàng của mình.

Con phố này có nhiều cửa hàng lâu đời, không ít người đều biết Minh Thanh Hoan. Khi thấy cô cuối cùng cũng chịu ra ngoài đi lại, có người nhiệt tình bắt chuyện, khen cô giỏi giang, màn thầu cô làm ngon hơn cả ông nội cô làm.

Minh Thanh Hoan khách sáo vài câu, tiện tay mua một suất cơm ở quán ăn ven đường rồi lại đi bộ về cửa hàng, vào bếp chuẩn bị bữa trưa.

Buổi sáng khách hàng đến quá nhanh, cô còn chưa kịp ngồi xuống ăn sáng, chỉ tranh thủ ăn hai cái màn thầu và một quả trứng trà. Buổi trưa cô quyết định phải xào hai món thật ngon, vì thế đã thái thịt và đánh trứng, rất nhanh đã làm xong hai món ăn và một món canh.

Trong bếp có rất nhiều món đồ ăn nhà làm, trứng gà kết hợp với ớt cay và các gia vị khác xào cùng nhau, mùi thơm đó thì khỏi phải nói rất là hấp dẫn

Còn về thịt, đó là thịt khô do chú ba mang đến trước đó, kết hợp với tỏi, ớt cùng với gia vị cho vào chảo. Mùi thơm đặc trưng của thịt khô hòa quyện với hương cay nồng, lại thêm mùi tỏi, chỉ cần ngửi mùi thôi đã thấy đặc biệt thèm ăn rồi.

Trứng xào, thịt khô xào và canh nấm, trong quá trình Minh Thanh Hoan nấu cơm, mùi thơm không ngừng bay ra từ bếp. Khi cô làm xong đồ ăn và mang lên, không chỉ khiến con sáo trong thùng giấy nhảy lên quầy, mà còn có người theo mùi thơm tìm đến.

“Bà chủ đang ăn cơm à?”

Người đến nói xong không đợi Minh Thanh Hoan trả lời, liền tiếp tục mở miệng: “Tôi còn tưởng gần đây có quán ăn mới mở, không ngờ là cô tự nấu cơm mà thơm vậy.”

Có vài người bị mùi đồ ăn hấp dẫn đến, khi phát hiện đây là cửa hàng tiện lợi chứ không phải quán ăn đều có chút thất vọng, nhưng đã đến rồi cũng ngại ra về tay không, nên đều tiện tay mua chút đồ trong cửa hàng.

Khi vài khách hàng mua đồ xong rời đi, Ngô Hữu Nam chạy nhanh vào, mùi đồ ăn xộc vào mũi khiến cô bé theo bản năng nuốt hai ngụm nước bọt, sau đó đưa tiền nói muốn mua màn thầu.

“Vẫn muốn sáu cái à?” Minh Thanh Hoan vừa lấy túi vừa hỏi.

Ngô Hữu Nam: “Các bạn đều nói màn thầu chị làm ngon, nhờ em mua giúp, nên em muốn mua mười lăm cái ạ.”

Các bạn ngại xa không muốn tự mua, nói nhờ cô bé mua giúp. Cô bé do dự hai giây rồi vẫn thành thật nói cho các bạn biết màn thầu này là 1,5 tệ một cái. Nhưng sau khi các bạn khen ăn ngon, chủ động nói muốn đưa cho cô bé 2 tệ tiền công mua giúp. Cô bé giúp năm bạn mua màn thầu, có 10 tệ tiền lộ phí để lấy.

“Chỉ còn mười ba cái màn thầu thôi.”

Minh Thanh Hoan nói xong, Ngô Hữu Nam gật đầu tỏ vẻ mười ba cái cũng được.

Màn thầu được gói xong, Minh Thanh Hoan không đưa thẳng cho cô bé, mà lấy một cái bát dùng một lần đựng một ít trứng xào đưa kèm: “En mua nhiều màn thầu, chị tặng em chút đồ ăn kèm.”

“Cảm ơn chị ạ.” Ngô Hữu Nam nhìn cô bằng hai mắt long lanh, đưa tay nhận lấy và cảm ơn một cách nghiêm túc.

Chờ cô bé mua xong màn thầu rời đi, Minh Thanh Hoan lại ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm. Nhưng mới ăn được vài miếng lại có khách hàng vào.

Lúc nãy khi con sáo bay tới, cô đã cho nó chút cơm để nó ăn và ở yên một bên. Lúc này con sáo đã ăn xong cơm, nhân lúc sự chú ý của cô chuyển sang khách hàng vừa vào cửa, nó lập tức nhảy đến bên bàn ăn.

Minh Thanh Hoan thậm chí còn không nhìn nó, khi miệng nó định thò vào đĩa thức ăn, cô vẫy tay dùng nội công đẩy nó ra, chính xác rơi vào thùng giấy cách đó không xa.

Con sáo phát hiện miếng thịt đến miệng đã biến mất, trước mắt lại nhìn thấy thùng giấy, cả con chim xoay hai vòng, đôi mắt nhỏ bé dường như có chút ngơ ngác.

“Bà chủ, nhà cô có bán đồ ăn nhanh không? Bán khi nào?”

Khách hàng bị mùi đồ ăn hấp dẫn đến, tiện tay mua một chai nước uống, chỉ vào quầy kính hỏi.

“Tạm thời chưa có ạ.” Minh Thanh Hoan nói xong bổ sung thêm, “Đồ uống 3 tệ một chai.”

Khách hàng vừa quét mã trả tiền vừa hỏi: “Vậy khi nào có? Có giống món cô đang ăn không?”

“Khoảng một thời gian nữa.”

Minh Thanh Hoan nói xong, nhìn theo vị khách này rời đi, không khỏi nâng bát lên ăn nhanh hơn.

Thịt khô được xào hơi se vàng kết hợp với tỏi, không chỉ trông hấp dẫn mà ăn vào còn ngon tuyệt vời. Vị mặn vừa phải, thịt khô hơi ám mùi khói ăn càng nhai càng thơm, thịt nạc săn chắc hòa quyện cùng mỡ béo ngậy, lại kết hợp với tỏi giòn ngọt, ăn vào vừa thơm vừa đỡ ngán.

Trứng xào cũng rất bắt cơm, ăn vào vị đặc biệt thơm ngon 

Hai món xào nhanh chóng giải quyết hết cơm trong bát, Minh Thanh Hoan thong thả bắt đầu ăn canh.

Cô ăn uống rất tốt, hai món xào và một bát canh đều ăn sạch sẽ. Ăn xong mới có thời gian cho con sáo trong thùng giấy ăn chút thức ăn.

Giờ ăn trưa hôm nay, cửa hàng cô làm ăn đặc biệt tốt. Cùng lúc đó, Ngô Hữu Nam quay trở lại trường học, chia số màn thầu mang về cho mấy người bạn.

“Sao các cậu đều ăn màn thầu vậy?”

Một học sinh hôm qua không có mặt ở lớp vào buổi trưa, thấy các bạn ai cũng cầm hai cái màn thầu, có chút tò mò.

“Đây không phải màn thầu bình thường đâu, đây là màn thầu siêu ngon đó.”

Cô bạn hôm qua đã ăn màn thầu giơ cái màn thầu ngô lên nói.

Một bạn khác hôm qua chưa ăn màn thầu, tò mò nhờ Ngô Hữu Nam mua giúp, cúi đầu cắn một miếng, mắt sáng bừng lên: “Đúng là ngon thật, lạ ghê, màn thầu này rõ ràng không ngọt lắm, sao lại ngon đến vậy nhỉ?”

“Ngô Hữu Nam, sao cậu còn có cả đồ ăn kèm nữa? Nghe thơm quá!”

Ngô Hữu Nam cũng không keo kiệt, liền nói: “Cậu muốn lấy chút kẹp vào màn thầu ăn không?”

Mấy bạn mua màn thầu nghe vậy liền xúm lại chia sẻ. Thật đúng là, màn thầu ăn không đã ngon, kẹp thêm món trứng xào vị mặn vừa phải vào thì vị càng trở nên phong phú hơn.

“Ngon quá!”

“Món này cũng mua ở cửa hàng đó hả? Ăn với màn thầu đúng là tuyệt phối luôn.”

Ngô Hữu Nam định nói là bà chủ tặng, nhưng lại sợ nói ra lần sau các bạn lại nghĩ sẽ được tặng đồ ăn, nên cô bé không nói tiếp, chỉ từng ngụm từng ngụm ăn màn thầu kẹp trứng xào 

Cô bé hiếm hoi lắm mới được ăn món ngon như vậy vào buổi trưa, tâm trạng cũng vô thức trở nên vui vẻ hơn. Nghĩ đến hôm nay giúp mua màn thầu kiếm được 10 tệ, đôi mắt cô bé khẽ cong lên, thật sự là hiếm khi vui như vậy.

May mà bạn học kia cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, giây tiếp theo đã đắm chìm vào món ngon.

Trong lớp vẫn còn học sinh đang ăn cơm trưa từ căn tin, nhìn thấy các bạn tụm lại ăn ngon lành như vậy, tự nhiên cảm thấy món ăn trong tay mình càng thêm vô vị.

Mấy ngày tiếp theo, bữa sáng ở cửa hàng Minh Thanh Hoan bán ngày càng chạy. Mỗi ngày cô làm bao nhiêu màn thầu, nấu bao nhiêu trứng trà đều bán hết sạch. Cùng lúc đó, mùi cơm trưa và cơm tối cô làm mỗi ngày đều hấp dẫn rất nhiều người, mọi người đều quan tâm khi nào sẽ bán đồ ăn nhanh.

Bị hỏi nhiều lần, Minh Thanh Hoan nghĩ dù sao cũng phải nấu cơm, nếu làm nhiều hơn một chút để tiện bán thì cũng không phiền phức lắm. Thế là cô bắt đầu chuẩn bị cho việc bán đồ ăn nhanh.

Muốn bán đồ ăn nhanh thì trước hết phải chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Gần đầu phố Tường Vân có không ít hàng rong bán rau củ, bên cạnh ngõ nhỏ còn có tiệm thịt và cửa hàng hải sản, mua đồ ăn khá tiện lợi.

Chiều nay, Minh Thanh Hoan quyết định tạm thời đóng cửa hàng một lúc, tranh thủ thời gian đi mua trước nguyên liệu cần thiết cho ngày hôm sau.

Cô vừa chuẩn bị khóa cửa, vai cô chợt nặng thêm một chút. Quay đầu lại, cô thấy con sáo nghiêng đầu nhìn mình.

Thả bay vài lần mà không thành công, bị con chim này ăn vạ, Minh Thanh Hoan nhìn bộ dạng giả ngoan của nó, cuối cùng vẫn mang nó cùng ra ngoài.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play