🌸 CHƯƠNG 6: BỮA SÁNG CÓ HAI NGƯỜI
Sáng chủ nhật, trời se lạnh sau cơn mưa đêm qua. Sương vẫn còn đọng trên những chậu hoa hồng ở ban công.
Nguyệt Hà tỉnh dậy lúc 6 giờ 30 như thường lệ. Cô định pha cà phê và đọc nốt cuốn sách dở dang, nhưng khi bước ra khỏi phòng, cô khựng lại.
Có người đang ở trong bếp.
Cô gái tóc buộc lỏng, mặc áo phông rộng của ai đó – chính là chiếc áo sơ mi trắng Hà hay mặc – đang đứng quay lưng lại, hí hoáy đập trứng và cắt hành lá. Mùi thơm của bánh mì nướng lan ra cùng tiếng sàn nhà lót gỗ kêu lách cách theo bước chân.
“Em dậy từ lúc nào?” – Hà hỏi, giọng còn khàn nhẹ vì mới ngủ dậy.
Phương quay lại, cười rạng rỡ: “6 giờ. Em định làm bữa sáng bất ngờ cho chị. Mà… chị không khóa cửa.”
“Chị đâu ngờ có người muốn lẻn vào làm trứng chiên.”
“Không phải trứng chiên thường đâu nhé. Là trứng cuộn kiểu Nhật, có phô mai bên trong.” – Phương nói, đầy tự tin.
Nguyệt Hà khoanh tay dựa vào tường, nhìn Phương di chuyển trong căn bếp nhỏ của mình một cách rất… quen tay. Không biết từ bao giờ, sự có mặt của Mai Phương đã không còn là điều lạ.
---
10 phút sau, cả hai ngồi ăn sáng ở ban công, cùng ly sữa đậu nóng và một đĩa trứng cuộn thơm ngậy.
“Ngon thật.” – Hà nói sau miếng đầu tiên.
“Em biết chị sẽ thích.” – Phương chớp mắt. “Em còn học làm cà ri nữa. Tuần sau nấu thử nha.”
“Em định chuyển đến ở luôn hả?”
Phương bật cười. “Không dám. Nhưng nếu chị không đuổi, em sẽ… ghé thường xuyên.”
“Không định kiếm cớ nữa?”
“Không cần nữa.” – Phương nhìn Hà, ánh mắt nghiêm túc nhưng mềm mại đến lạ – “Giờ em chỉ cần một cái gật đầu của chị.”
Hà không nói gì.
Chỉ lặng lẽ đưa tay gắp thêm một miếng trứng cho Phương. Một hành động nhỏ, nhưng Mai Phương cười như thể… vừa được tỏ tình.
---
Buổi sáng hôm ấy, không có gì đặc biệt. Chỉ là hai người ăn sáng cùng nhau, nói vài câu vu vơ, dọn dẹp bếp rồi mỗi người làm việc riêng. Nhưng đối với Hà – người quen với sự yên tĩnh cô đơn suốt bao năm – thì đó là một sáng chủ nhật đẹp nhất từ rất lâu rồi.
Và khi Hà ngồi xuống bàn làm việc, nhìn qua ô cửa kính, cô thấy Mai Phương đang nằm dài trên sofa, ôm con mèo Bơ, ngủ ngon lành dưới nắng.
Lúc ấy, Nguyệt Hà mới nhận ra…
> “Có lẽ, mình đã bắt đầu muốn giữ người này lại bên cạnh thật rồi"