🌸 CHƯƠNG 5: GẦN HƠN MỘT CHÚT
Sau buổi vẽ chân dung hôm đó, Mai Phương bắt đầu nhắn tin cho Nguyệt Hà nhiều hơn.
Không dồn dập. Không vồ vập. Chỉ là những dòng ngắn ngủi như:
“Hôm nay trời nhiều mây, chị nhớ mang áo khoác nhé.”
“Quán ‘Nhẹ Tênh’ đổi menu rồi, có món bánh chuối nướng ngon lắm.”
“Chị có thích mèo không? Em mới nhặt được một bé lông vàng tên là Bơ.”
Và dù Nguyệt Hà thường chỉ đáp lại bằng những câu rất vắn tắt kiểu “Ừ”, “Cảm ơn”, hoặc một biểu tượng cảm xúc, thì Phương vẫn nhắn mỗi ngày — như một lời chào nho nhỏ khiến một góc trong lòng Hà ấm lên mà cô không nhận ra.
---
Hôm ấy, Hà đang ngồi làm việc ở nhà, thì chuông cửa vang lên. Cô sống trong một căn hộ nhỏ ở tầng 5, có ban công nhìn ra đường cây xanh rợp bóng. Cô ít khi có khách, càng không ai đến bất ngờ.
Mở cửa, là Phương.
“Chào chị.” – Cô cười, tay cầm hộp cơm tròn tròn và một túi đựng canh.
“Em…?”
“Em nấu thử món mới. Không chắc ngon, nên mang cho chị ăn thử. Nếu chị ăn xong mà không nhắn gì thì em hiểu rồi ha.”
Hà cười khẽ, tránh ra cho Phương vào.
Căn nhà gọn gàng, đơn giản và ngăn nắp đúng như con người Hà. Nhưng nơi gây ấn tượng với Phương lại là ban công nhỏ, có vài chậu hoa hồng trắng và một giá treo đèn dây vàng dịu.
“Đẹp ghê. Đúng là chỗ dành cho người thích yên tĩnh.” – Phương nói, tay lơ đãng chạm vào cánh hồng đang nở.
“Chị thường ngồi đọc sách ở đây vào tối.”
“Cho em ngồi cùng được không?”
“Ừ.”
---
Hai người ăn tối ở ban công, dưới ánh đèn vàng mờ. Phương kể đủ chuyện trên trời dưới đất: chuyện con mèo Bơ nhảy vào bát nước, chuyện khách hàng yêu cầu vẽ một con rồng “nhưng phải cute”, chuyện hôm qua trời mưa mà cô lại quên mang dù…
Hà không nói nhiều, nhưng vẫn lắng nghe – chăm chú. Và lâu lâu lại khẽ cười, khiến Phương có cảm giác mình vừa thắng được một trận game nhỏ.
Khi ăn xong, Phương thu dọn hộp, đứng dậy chuẩn bị về.
Lúc đó, trời bất ngờ đổ mưa. Lại là thứ mưa Hà Nội không báo trước, êm nhưng dai, nhẹ nhưng đủ ướt.
“Thôi xong.” – Phương ngẩng lên nhìn bầu trời – “Em không mang áo mưa…”
Hà im lặng một lát, rồi đưa tay mở tủ, rút ra một chiếc ô gấp.
“Lần sau em lại kiếm cớ đến nữa thì lấy lý do khác đi.” – Cô nói, đưa ô cho Phương.
Phương ngẩn người một chút, rồi phá lên cười.
“Trời ơi… chị biết hết hả?”
“Không biết sao được.” – Hà mỉm cười, và lần đầu tiên, nụ cười ấy không hề che giấu điều gì.
Phương nhận ô, nhưng không vội đi. Cô nhìn Hà, đôi mắt nghiêm túc:
“Nếu em thật sự muốn đến…
...không cần cớ gì, được không?”
Nguyệt Hà lặng vài giây, rồi khẽ gật đầu.
“Được.”