🌸 CHƯƠNG 3: KHÔNG PHẢI VÔ TÌNH
Thứ bảy, quán “Nhẹ Tênh” vẫn yên tĩnh như mọi khi.
Trời tạnh mưa từ chiều, nắng lên nhẹ sau chuỗi ngày ẩm ướt. Nguyệt Hà bước vào quán đúng 9 giờ sáng, với tách cappuccino quen thuộc và một bản vẽ đang dở dang trong túi. Cô định đến sớm để tránh gặp người quen — cụ thể là một cô gái họa sĩ thích cười nói lan man.
Vậy mà khi ngẩng lên, cô lại thấy Mai Phương đang ngồi đúng cái bàn hôm nọ. Lần này, không phải do tình cờ. Rõ ràng là… cố ý.
Phương vẫy tay cười tươi:
“Chị đến rồi à!”
Hà hơi khựng lại, nhưng vẫn bước đến gần. “Hôm nay em không vẽ ở nhà?”
“Ở nhà buồn lắm. Với lại, em đoán chị sẽ đến.”
“Em đoán đúng thật.”
“Thiệt ra là em đến mấy lần rồi mới gặp được chị đó.” – Phương chu môi. “Cũng không có gì, chỉ là em… muốn vẽ một người có ánh mắt giống hoàng hôn mùa đông.”
Hà ngồi xuống đối diện cô, gác chân, mở tập bản vẽ. “Nghe lạ nhỉ.”
“Lạ sao?”
“Người ta thường thích ánh mắt như bình minh hay trăng sáng, ai lại chọn hoàng hôn mùa đông?”
Phương chống cằm:
“Vì em không thích thứ gì quá rực rỡ. Em thích những gì trầm một chút, sâu một chút. Giống như chị.”
Nguyệt Hà hơi bất ngờ. Không phải vì lời khen, mà vì cái cách cô gái kia nói – thẳng thắn, đơn giản, không vòng vo. Như thể việc quan tâm đến một người lạ là chuyện rất đỗi bình thường.
Phương lấy từ túi ra cuốn sổ vẽ, lật một trang – là bản phác thảo của một cô gái đang đọc sách bên cửa sổ. Khuôn mặt nghiêng nghiêng, tóc rủ nhẹ và ánh sáng phản chiếu lên gò má.
“Chị đó.” – Phương chỉ.
Hà nhận ra dáng người quen thuộc, cả khung cảnh quán cũng hiện rõ. Có lẽ được vẽ lại từ trí nhớ. Cô thấy lòng mình rung lên, rất nhẹ nhưng đủ để làm khóe môi cô cong lên:
“Em vẽ khá đấy.”
“Chị cho em vẽ tiếp nhé?”
“Vẽ gì?”
“Chị. Nhưng lần này… đàng hoàng. Em sẽ hẹn trước, mang đủ màu, ngồi đúng góc nắng, vẽ chị bằng cả cái đầu lẫn trái tim.”
Nguyệt Hà nhìn thẳng vào mắt Mai Phương – đôi mắt không e dè, không giả tạo. Chỉ có sự trong trẻo và một chút liều lĩnh rất thật.
“Vậy... chủ nhật tuần sau.”
Mai Phương sáng rỡ cả gương mặt.
“Chị vừa hẹn em đấy nhé.”