🌸 CHƯƠNG 2: TÊN EM LÀ MAI PHƯƠNG
Hai ngày sau, trời lại mưa.
Cơn mưa Hà Nội đến bất chợt vào một chiều tháng Tư, không quá lớn, nhưng đủ khiến người ta không kịp trở tay. Nguyệt Hà đứng nép vào mái hiên của một tiệm sách cũ gần phố Nguyễn Tri Phương. Trên tay cô là một cuốn sách dày về kiến trúc cổ Châu Âu mà cô vừa chọn được, có bìa da nâu sẫm và mùi giấy cũ rất đặc trưng.
Cạnh cô, một bóng người vừa lao tới, vừa che túi bằng áo khoác – ướt nhẹp. Là cô gái ở quán “Nhẹ Tênh”.
“Ơ… chị?” – cô gái ngạc nhiên, chớp mắt nhìn Hà.
Hà không nói gì, chỉ nghiêng đầu chào nhẹ. Cô không giỏi xã giao, càng không biết phải nói gì trong mấy tình huống như thế này.
Cô gái chủ động lên tiếng:
“Em nhận ra chị liền á. Hôm trước ngồi nhầm chỗ chị… Xin lỗi nha.”
“Không sao.” – Hà đáp gọn.
Không gian rơi vào vài giây im lặng. Tiếng mưa rơi lộp độp trên mái hiên, gió lùa lạnh lạnh qua vai áo. Rồi cô gái lại lên tiếng, lần này là một nụ cười:
“Em tên là Mai Phương. Chị tên gì ạ?”
Nguyệt Hà hơi ngẩng đầu nhìn cô. Cô gái ấy đứng dưới ánh đèn đường vàng nhạt, tóc bết mưa, má đỏ lên vì lạnh, nhưng nụ cười thì vẫn tươi roi rói.
“Nguyệt Hà.”
“Đẹp ghê. Nghe là thấy nhẹ nhàng rồi. Giống kiểu người hay nghe nhạc không lời với thích cắm hoa ấy.” – Mai Phương cười nói bâng quơ, không hề biết người đối diện thực sự có một góc nhỏ trong nhà chỉ để… cắm hoa.
Hà bất giác cười nhẹ – rất khẽ, gần như không ai nhận ra, trừ Phương.
“Chị làm nghề gì ạ?”
“Kiến trúc sư.”
“Woa. Hèn gì chị có khí chất yên tĩnh kiểu… logic ấy.” – Phương nhăn mũi. “Còn em là họa sĩ minh họa. Vẽ truyện tranh, bìa sách, mấy thứ linh tinh. Hơi trẻ con.”
“Không phải trẻ con. Là sáng tạo.” – Hà nói, lần đầu tiên nói quá ba chữ với Phương.
Mai Phương nhìn Hà, ánh mắt lấp lánh như nắng chiếu lên mặt nước.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Phương rùng mình. Hà không nói gì, chỉ cởi áo khoác ngoài và đưa qua cho cô.
“Chị không lạnh à?”
“Chị quen rồi.”
Phương nhận lấy áo, tay chạm nhẹ vào tay Hà. Ấm.
Cô siết áo quanh người, rồi ngẩng lên:
“Nếu sau này có dịp… chị cho em vẽ chị nhé?”
Nguyệt Hà không trả lời ngay.
Chỉ có đôi mắt cô dừng lại nơi đôi mắt Phương – như thể vừa phát hiện một thứ ánh sáng rất xa, nhưng rất thật.