Ăn xong bữa sáng, Cố Quân ra ngoài đi làm, Cố Thanh Đình thì đi học, Cố phu nhân đứng một bên chỉnh lại quần áo cho họ, dặn dò họ trên đường cẩn thận. Quả thực là một cảnh tượng gia đình hòa thuận, thân thiết yêu thương nhau.

Cố Thanh Đình liếc mắt về phía Cố Thanh Cẩn một cái đầy đắc ý, nhưng Cố Thanh Cẩn cũng không tiếp nhận ánh mắt có thể nói là khoe mẽ đó, mà là ăn xong cái bánh bao ướt cuối cùng liền trực tiếp quay về phòng ngủ.

Cô đi đường với sống lưng thẳng tắp, bước chân cũng chậm rãi, dường như có chút không thích ứng với tư thế đi lại?

Cố Thanh Đình cau mày, thấp giọng hừ một tiếng: “Kỳ kỳ quái quái…”

Cố phu nhân đưa cặp sách cho cô ta, trên mặt là nụ cười hiền hậu, dịu dàng nói: “Còn không ra khỏi cửa, hôm nay con lại thật sự sắp trễ rồi.”

Cố Thanh Đình luống cuống kêu một tiếng, nhận lấy cặp sách rồi vội vã chạy ra cửa.

Cố phu nhân mỉm cười dõi theo chồng con rời đi, sau đó như thường lệ xoay người đi vào bếp, cùng dì Hà trong bếp bàn bạc chuyện chuẩn bị bữa trưa.

Là học sinh lớp 12, Cố Thanh Đình sắp thi đại học, áp lực khá lớn, cần ăn uống đủ dinh dưỡng để bồi bổ tốt hơn. Mỗi ngày Cố phu nhân đều cẩn thận hỏi đến thực đơn, vô cùng chú ý đến việc phối hợp dinh dưỡng cho con gái mình.

Dì Hà nói: “Vừa hay sáng nay mới mua được một con cá trích tươi, con cá còn bơi tung tăng, mới vớt từ dưới sông lên chưa lâu. Trưa nay hầm canh cá trích đi, canh này bổ thân đấy.”

Cố phu nhân đương nhiên không có lý do gì để từ chối, cười nói với các bà ấy một câu vất vả rồi, lúc này mới xoay người rời khỏi bếp, dáng người thướt tha đi lên lầu, bóng dáng không thể nói là không uyển chuyển.

Trong bếp có người hầu trẻ nói: “Cố phu nhân đúng là vừa đẹp người vừa đẹp dáng, tôi nhớ bà ấy cũng hơn bốn mươi rồi mà vẫn giữ gìn đến mức trông như thiếu nữ, khí chất cũng tốt thật.”

Cứ lấy mình đứng cạnh Cố phu nhân mà so, nói không chừng người khác còn tưởng rằng cô gái hơn hai mươi kia mới là Cố phu nhân.

Có người nói: “Cố phu nhân hiền lành hào phóng, không hiểu sao Cố Thanh Cẩn lại không thích bà ấy. Tuy là mẹ kế, nhưng Cố phu nhân đối xử với cô ấy cũng xem như hết lòng hết dạ rồi.”

Hết lòng hết dạ...

Dì Hà không bình luận gì, cũng không nói thêm, chỉ thúc giục: “Được rồi được rồi, ai làm việc nấy đi, đừng tụ lại đây nữa, không thấy chật chội à.”

Cố phu nhân lên lầu, đi thẳng đến thư phòng.

Lấy chiếc hộp đựng “Ngẫu Nhiên” ra, nhìn chiếc hộp trước mắt, bà ta hít sâu một hơi, trong mắt thoáng qua một tia chán ghét, nhưng rất nhanh đã bị che giấu.

Ông nội bà ta từng nói, người làm rối muốn dưỡng ra một con “Ngẫu Nhiên” linh tính nhất, nhất thiết phải thật lòng yêu thích, phải thương xót, cưng chiều nó như con ruột của mình.

“...Ngẫu Nhiên, nó chính là một đứa con khác của con, cho nên con phải thương yêu nó, quý trọng nó!”

Chỉ là, vừa nghĩ đến cái thứ xấu xí đó, bà ta thế nào cũng không thể thật lòng thích được, càng đừng nói đến việc xem nó như con ruột. Nhưng hiện tại bà ta vẫn cần thứ này, nên cho dù chán ghét hay sợ hãi, bà ta cũng chỉ có thể che giấu cảm xúc đó, cẩn thận mở hộp ra.

Leng keng!

Hộp rơi xuống bàn, Cố phu nhân theo phản xạ lùi lại mấy bước, nhìn vật trong hộp, mặt lộ vẻ kinh hoàng, con ngươi cũng khẽ run rẩy.

Bà theo bản năng muốn chạy, nhưng mới đi được vài bước, bước chân đã khựng lại, cuối cùng hoàn toàn dừng lại.

Bà quay đầu nhìn con rối trong hộp, biểu cảm trên mặt đột nhiên trở nên có phần quỷ dị, là một loại hưng phấn khác thường.

Chỉ thấy con “Ngẫu Nhiên” trong hộp lần này khác hoàn toàn so với lần trước bà nhìn thấy.

Ngẫu Nhiên này là gỗ làm, nhưng không phải loại gỗ bình thường, con Ngẫu Nhiên trong tay Cố phu nhân cũng không phải do bà ta tạo ra, mà là vật truyền lại từ tổ tiên.

Dù làm từ loại gỗ đầy linh tính, thì cũng vẫn là rối gỗ, chỉ có thân thể gỗ mà thôi, Ngẫu Nhiên này cũng không ngoại lệ. Nhưng lúc này, con rối trong hộp lại khác biệt hoàn toàn với hình tượng "rối gỗ", thân hình gỗ vốn góc cạnh cứng ngắc nay đang dần trở nên mềm mại, nở nang bằng mắt thường có thể thấy được, da thịt như trở nên mềm mại hơn.

Ở chỗ ban đầu không có mặt, giờ lại hiện lên một khuôn miệng bên trong là hàm răng nhỏ màu trắng nhạt, tuy nhỏ nhưng sắc nhọn, tuyệt đối không thể xem thường.

Hiện tại nhìn vào nó, nếu bỏ qua chỗ chưa thành hình, chỉ nhìn phần miệng và thân hình gỗ còn sót lại, thì nó trông giống như một người thật bị thu nhỏ.

Đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng này, ai cũng sẽ bị dọa sợ.

Nhưng ngay trong khoảnh khắc bị dọa, Cố phu nhân lại nhớ đến lời ông nội từng nói.

“Ngẫu Nhiên, nó là có sinh mệnh. Nếu là thiên phú con rối sư, thì có thể thật sự biến một con Ngẫu Nhiên thành người. Khi ấy, thân thể gỗ cứng sẽ trở nên mềm mại, nó sẽ có thất tình lục dục, cảm xúc của con người. Nó sẽ là con ruột thật sự của con... mà con, sẽ là chỗ dựa duy nhất của nó.”

Hai mắt Cố phu nhân bỗng chốc sáng lên một tia sáng quỷ dị, vì quá mãnh liệt mà khiến người ta không nhìn thấy được hai phần sợ hãi trong mắt bà.

Bà ta chậm rãi quay lại, ánh mắt vẫn luôn dừng trên người con rối, trong mắt mang theo đánh giá, sợ hãi, nhưng nhiều nhất vẫn là tham lam và nóng bỏng.

Bà ta đang đánh giá con Ngẫu Nhiên này có thể mang lại cho bà ta những gì.

Tham lam bất chợt trào lên, thậm chí đè ép cảm giác sợ hãi với nó.

Đây là thứ ta dưỡng ra, ta có gì phải sợ?

Ta và nó vinh cùng vinh, tổn cùng tổn!

Bà ta nghĩ vậy, lần nữa đứng yên trước hộp, ánh mắt nhìn Ngẫu Nhiên chỉ còn lại yêu thương và dịu dàng.

“Bảo bối của mẹ, con chính là do mẹ che chở nuôi dưỡng ra. Nào, nói cho mẹ biết, con đã biến thành ‘Ngẫu Nhiên’ thật sự rồi sao?”

Tuy bà ta không muốn gọi một thứ xấu xí như thế là “mẹ”, nhưng không thể không nói, mối quan hệ mẹ con là mối quan hệ thân thiết nhất, thậm chí mẹ còn có thể sai bảo con làm việc.

Nghĩ như vậy, làm “mẹ” quả thật là vai trò phù hợp nhất.

Cố phu nhân đưa tay chạm vào rối gỗ, chỉ là khi ngón tay chạm đến làn da giống như da người thật kia, tay bà khẽ run lên.

Điểm khác biệt duy nhất so với làn da con người chính là da của Ngẫu Nhiên không có nhiệt độ, sờ vào giống như là một lớp da chết.

Má bà ta khẽ co giật, bà dịu dàng cười nói: “Ngoan nào, con vẫn chưa hoàn toàn thay đổi xong sao?”

Bà ta nhìn phần đầu gỗ còn sót lại, vẫn còn hai phần ba là thân gỗ, chưa hoàn toàn biến thành hình người. Nói cách khác, sự biến đổi chưa hoàn tất.

Cố phu nhân suy nghĩ một lát, đặt tay lên ngực Ngẫu Nhiên, rất nhanh, trong đầu liền truyền đến một loại đáp lại. So với trước kia mơ hồ mong manh như sắp đứt đoạn, thì lần này cảm giác rõ ràng hơn nhiều, thậm chí...

“Mẹ ơi……”

Khi nghe thấy tiếng gọi mềm nhẹ đầu tiên, Cố phu nhân trong chốc lát chưa phản ứng kịp, đợi đến khi nhận ra tiếng đó là ai gọi, biểu cảm trên mặt bà ta liền trở nên cứng đờ, suýt chút nữa không duy trì nổi biểu cảm bên ngoài.

Bà ta không hiểu lời ông nội từng nói một thứ xấu xí dơ bẩn như vậy, con rối sư sao có thể xem chúng như con ruột mà nuôi dưỡng?

Hiện tại, chỉ là cảm nhận xúc cảm kỳ dị từ da của Ngẫu Nhiên, bà ta đã thấy buồn nôn, huống chi là coi nó là con ruột? Con ruột của bà ta làm sao có thể là thứ quái vật như vậy?

Thế nhưng, cho dù muốn nói nhiều đến đâu, Cố phu nhân cũng biết mình phải giữ lý trí, không để cảm xúc bị Ngẫu Nhiên cảm nhận được.

Ngẫu Nhiên rất mẫn cảm với cảm xúc!

Nghĩ vậy, bà ta hơi khẩn trương, lại nghe được giọng nói non nớt đặc biệt kia: “Mẹ…”

Nếu là con người, thì nó chắc chỉ tương đương một đứa trẻ mới sinh, nhưng còn giỏi hơn trẻ con ở chỗ nó biết gọi người.

Cố phu nhân trên mặt lộ ra nụ cười hiền từ, trong mắt tràn đầy niềm vui và dịu dàng, bà nói: “Ai, là con sao? Bảo bối, là con gọi mẹ sao?”

Ngay sau đó, Ngẫu Nhiên lập tức gọi thêm vài tiếng “Mẹ”.

Cố phu nhân cảm động đến suýt rơi nước mắt, bà nói: “Nhiều năm như vậy, con cuối cùng cũng muốn trở thành ‘Ngẫu Nhiên’ thật sự rồi sao? Mẹ thật sự rất vui.”

Rối gỗ và Ngẫu Nhiên, rốt cuộc là khác nhau. Thoát khỏi chất “mộc”, mới là chân chính Ngẫu Nhiên. Chúng sẽ có năng lực thần quỷ khó lường, cũng có thể làm rất nhiều việc cho người điều khiển, bất kể là thấy được hay không thấy được người.

Cố phu nhân cẩn thận buộc sợi tơ đỏ lên tay rối gỗ, mà trên cổ tay phải buông thõng của bà, cũng có thể thấy một đoạn đỏ tươi.

“Chắc là ông trời có mắt, mới để cho bảo bối con có ý thức… đúng rồi!” Như chợt nhớ ra điều gì, sắc mặt Cố phu nhân thay đổi, lộ vẻ sợ hãi, bà nói: “Bảo bối, con biết không, Cố Thanh Cẩn quay về rồi!”

“Con cũng thấy kỳ lạ đúng không? Rõ ràng nó đã chết, sao lại quay về? Rốt cuộc là hồn ma của nó, hay là thứ quái vật nào đó mặc da người nó……”

“Bảo bối, con có thể giúp mẹ không? Mẹ không biết nó là thứ gì, chỉ nghĩ đến việc phải sống dưới cùng một mái nhà với sinh vật không rõ đó là mẹ đã thấy sợ rồi! Mẹ thật sự rất sợ.”

Nói đến đây, nước mắt Cố phu nhân không kiềm được mà rơi xuống, mặt mũi toàn vẻ yếu đuối, bà ta khóc nức nở: “Nó chắc chắn là về để báo thù, nó muốn giết mẹ, cũng muốn giết con. Bảo bối, con sẽ giúp mẹ đúng không? Con nhất định sẽ giúp mẹ, phải không? Con là con của mẹ mà.”

Giọng nói của bà ta bỗng dịu dàng, nhỏ nhẹ như đang vỗ về một đứa trẻ, bà nói: “Con chính là con của mẹ, con bảo vệ mẹ, đó là đạo lý hiển nhiên. Bảo bối, con sẽ không khiến mẹ thất vọng chứ?”

Cảm nhận được trong đầu truyền đến tín hiệu khẳng định, sắc mặt Cố phu nhân liền giãn ra ngay tức khắc.

Bà ta nói: “Mẹ biết ngay mà, bảo bối con là đứa con tốt nhất trên đời. Như vậy, tối nay chúng ta sẽ xử lý cái vật kia, cũng để tránh đêm dài lắm mộng.”

Không hiểu vì sao, chỉ cần đối mặt với “Cố Thanh Cẩn”, bà ta liền cảm thấy bất an trong lòng, mà cảm giác đó khiến bà ta chỉ muốn sớm ngày diệt trừ “nó”.

Nếu nó cản trở chuyện của bà ta, bất kể nó là thứ gì, đừng trách bà ta không khách khí.

Nhiều năm qua, bà ta vẫn như vậy bất kể là tranh thủ suất đọc sách nhờ được giúp đỡ ở vùng núi nghèo xa xôi, hay là sau này gặp gỡ yêu đương với Cố Quân.

Chỉ cần là thứ bà ta muốn, nhất định sẽ lấy cho bằng được.

Đôi mắt đẹp của Cố phu nhân, giờ đây đã bị lòng tham rót đầy, bên trong chỉ còn lại tham lam và dục vọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play